Dưới ánh mắt muốn g.i.ế.c người của huyện lệnh, lão gia chỉ có thể tiếp tục diễn.
"Đạc nhi, chuyện này cũng có lỗi của cha."
Ông ta gần như nghiến răng cắn lợi mà nói.
"Con yên tâm, sau này sẽ không xảy ra chuyện như này nữa."
Một màn phụ tử tình thâm, dù không có mấy người tin tưởng.
Tiếng bàn tán của dân chúng không ngừng vang lên:
"Vậy... chỉ vậy thôi sao?
Công tử nhà họ Việt thật sự tin sao?
E rằng sau này có bị cha hắn bán cũng không biết."
"Ngươi thì hiểu gì chứ?
Ai cũng biết rõ, chỉ là giữ lại chút mặt mũi cho nhau mà thôi.
Nếu không, khi người cha vào tù, tiểu công tử nhà họ Việt sẽ là con của tội nhân, sẽ không còn tư cách tham gia khoa khảo nữa."
Việt Đạc tự tay đỡ phụ thân mình dậy, ghé sát tai hỏi một câu:
"Phụ thân, người có vui không?
Dù chỉ là diễn, người cũng phải cùng ta diễn một lần phụ tử tình thâm.
Diễn thôi mà, người cũng không cần buồn, vì ta cũng cảm thấy ghê tởm."
Ngày công bố kết quả, ta thức dậy rất sớm, nhưng tỉnh lại ta mới biết, ta là người vô lo vô nghĩ duy nhất trong cái viện nhỏ này.
Thì ra ta bị mùi hương Tiêu ma ma thắp nhang cầu phật đánh thức, nhưng bà chỉ dám thắp nhang trong phòng ta, vì sợ thiếu gia thấy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Vừa bước ra khỏi phòng, ta đã thấy thiếu gia ngồi dưới gốc cây trong sân, áo trên vai đã ướt một nửa, ta mới nhớ đến, đêm qua hình như có mưa.
Xem ra, hắn đã không ngủ suốt đêm.
Ta bước tới nhẹ nhàng vỗ vai hắn:
"Thiếu gia, hôm nay không phải là ngày xem bảng vàng sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta sẽ đi cùng ngài."
Hắn nhìn ta một lúc, rồi nhẹ nhàng lắc đầu:
"Nếu ta đỗ cao, triều đình sẽ có người đến báo tin.
Hơn nữa, ở kinh thành thịnh hành việc bắt rể dưới bảng vàng, nhỡ ta bị người khác cướp đi thì sao?"
Ta cười tươi trấn an hắn, còn nói đùa rằng:
"Nếu thật sự bị người ta bắt đi bái đường, thì thiếu gia cứ nhập gia thôi, khỏi phải chịu đựng nhà họ Việt nữa."
Thiếu gia vốn tính tình ôn hòa cũng cười:
"Không uổng công ta ngày đêm dạy ngươi đọc sách, tài nói nhảm của ngươi thật sự đã tiến bộ không ít."
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía phòng của ta và Tiêu ma ma:
"Vì ba chúng ta, vì mẫu thân, ta nhất định sẽ thi đỗ. Linh Đang, ta..."
Việt Đạc chưa nói hết câu, thì bị tiếng pháo bất ngờ cắt ngang.
Tiếng trống chiêng càng lúc càng gần, ngay cả tiếng gõ cửa báo tin cũng rộn ràng.
Quả nhiên, thiếu gia không phụ kỳ vọng, đỗ đầu kỳ thi hương, trở thành giải nguyên, từ nay đã là người nhận bổng lộc của triều đình.
Dù hiện tại chưa có chức quan để bổ nhiệm, nhưng cũng có một khoản tiền thưởng rất hậu hĩnh.
Ta nghĩ rằng thiếu gia sẽ dùng số tiền đó để đổi một căn nhà tốt hơn, hoặc mua bộ tứ bảo mà hắn đã nhắm trúng từ lâu.
Hoặc giống như ta, sẽ ra ngoài ăn một bữa thỏa thích!
Nhưng việc đầu tiên hắn làm là vào phủ nha, chuộc lại khế ước bán thân của ta và Tiêu ma ma, xóa bỏ thân phận nô lệ của chúng ta.
Tiêu ma ma cầm tờ giấy có dấu ấn của quan phủ mà nước mắt chảy dài.
Bà trung thành với chủ không phải là vì cam chịu số phận.
Hiện giờ là thật lòng vui mừng cho bản thân, và càng vui hơn vì lòng tốt của thiếu gia.
Thiếu gia lúc đó đã quỳ xuống trước mặt bà.
"Việt Đạc từ nhỏ đã mất mẹ, may mắn có ma ma không rời không bỏ tận tình chăm sóc bao năm.
Đạc nhi nguyện nhận ma ma làm trưởng bối, phụng dưỡng suốt đời."