Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 102: Song quyền tứ thủ



Ly Hỏa là người rất bình tĩnh, cho nên hắn có thể phân tích ra phía sau Bạch

Phát Tiên và Tử Y Hầu còn một người khác, cho nên mới có thể nhẫn nhịn

tới thời khắc này mới thật sự ra tay, cho nên Bách Lý Lạc Trần mới lựa chọn

hắn làm ảnh hộ vệ của tiểu công tử. Nhưng cho dù là Ly Hỏa, vẫn có người

và chuyện khiến hắn mất bình tĩnh.

Thế gian này chỉ có một, đó chính là đệ đệ của hắn, tung tích của Sát Nhân

Vương - Ly Thiên.

Chung Phi Ly khẽ mỉm cười, cầm phán quan bút lướt xa tới ba con phố, lúc

này rốt cuộc Ly Hỏa cũng ổn định được tâm trạng, hắn dừng bước, xoay

người, nhưng Chung Phi Ly lại đột nhiên lượn lại, xuất bút đánh về phía Ly

Hỏa.

“Ngươi cố ý dụ ta rời khỏi?” Ly Hỏa xuất quyền đỡ lấy phán quan bút kia.

“Đúng là ta cố ý dụ ngươi rời khỏi, nhưng biết tung tích của Ly Thiên cũng

là thật.” Chung Phi Ly thân hình quỷ dị, dễ dàng né tránh quyền của Ly Hỏa.

Còn trên con đường vừa rồi.

Kiếm gỗ của Vương Nhất Hành về trước mặt hắn, nhưng thanh kiếm gỗ vừa

rồi còn lóng lánh sắc đỏ, lúc này lại ảm đạm không chút ánh sáng, ngay cả

sắc mặt của Vương Nhất Hành cũng không được tốt, có vẻ như chiêu kiếm

vừa rồi đã rút cạn sức lực.

“Chiêu kiếm rất lợi hại.” Bạch Phát Tiên nhìn hắn, thần sắc kính nể từ tận

đáy lòng.

Doãn Lạc Hà bảo vệ trước mặt Vương Nhất Hành, vừa rồi cô đã dùng ống

tay áo của mình, hiện giờ đang cầm một thanh trường kiếm khá thanh tú,

sắc mặt nghiêm nghị: “Còn chưa xong đâu.”

“Đã xong rồi.” Tử Y Hầu lập tức lao tới, hạ xuống bên cạnh Doãn Lạc Hà,

Doãn Lạc Hà đang định xuất kiếm thì cổ tay bị cây quạt xếp kia gõ nhẹ một

cái, trường kiếm lập tức rời tay. Tử Y Hầu giơ tay định nắm lấy yết hầu của

cô, nhưng Vương Nhất Hành lại đột nhiên đứng dậy, vung ống tay áo đánh

văng Tử Y Hầu ra ngoài.

Tử Y Hầu thối lui tới bên cạnh Bạch Phát Tiên, cả kinh: “Sao ngươi vẫn còn

sức chiến đấu?”

Bạch Phát Tiên khẽ cau mày: “Hắn...”

Vương Nhất Hành ngẩng đầu, sắc mặt hiện ra ánh kim, hai con ngươi để lộ

sát ý mạnh mẽ chưa từng có, còn trên thân thể hắn cũng tỏa ra một luồng

khí tức hoàn toàn khác lúc vừa rồi, đó là...

Tử ý!

“Vương đạo trưởng, đến đây thôi.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Vương Nhất Hành nghe vậy sắc mặt chậm rãi khôi phục bình thường, tiếp

đó dẫn Doãn Lạc Hà lùi lại vài bước, xoay người nói: “Xong rồi?”

Chỉ thấy Diệp Đỉnh Chi đã đứng dậy, Bách Lý Đông Quân vẫn ngồi xếp bằng

tại chỗ, hai mắt nhắm chặt, vận khí ổn định hơi thở. Diệp Đỉnh Chi gật đầu:

“Hắn vận chuyển chân khí thêm một chu thiên là không vấn đề gì.”

Vương Nhất Hành ‘ừ’ một tiếng, sau đó cũng ngồi xếp bằng xuống, chân

khí trên người dâng lên: “Ta sẽ tự chữa thương, hai người phía trước, giao

cho ngươi.”

Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, ngạo nghễ đáp: “Không đáng kể.”

“Không cần tự tin như vậy, ta đánh một lúc lâu mà vẫn không hạ được bọn

chúng, nếu ngươi ra tay chỉ tùy ý đánh vài quyền là kết thúc, ta sẽ mất mặt

lắm đấy.” Vương Nhất Hành chọc ghẹo.

“Vương đạo trưởng, ngươi đã khiến bọn chúng hao tổn nhiều sức lực như

vậy rồi, ta chỉ chiếm lợi mà thôi, công lao gì cũng là của đạo trưởng hết.”

Diệp Đỉnh Chi nhìn lướt qua Doãn Lạc Hà ở phía sau: “Còn có Doãn cô

nương nữa.”

Doãn Lạc Hà cau mày nhìn hắn: “Ngươi tự tin đến vậy à?”

Diệp Đỉnh Chi xoay người: “Đúng vậy, ta rất tự tin, cuộc đời ta còn có kế

hoạch mấy chục năm, con đường của ta sẽ không kết thúc trong cái ngõ

nhỏ này.” Hắn nhìn Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu, quát: “Tới đây!”

“Còn tiếp tục kéo dài, người của học đường sẽ đến đây, tốc chiến tốc

thắng!” Bạch Phát Tiên rút kiếm lao về phía trước.

Diệp Đỉnh Chi cũng rút vũ khí của mình ra.

Từ vòng sơ khảo đến vòng thi võ, từ vòng thi võ đến trận chiến ở đạo quán

lúc vừa rồi, hắn luôn dùng nắm tay đối dịch, chưa bao giờ dùng binh khí.

Nhưng lúc này trong hai tay của hắn, bất ngờ có thêm hai thanh kiếm.

Dài không tới một tấc, có lẽ ngày thường luôn giấu trong tay áo.

Ngắn một tấc thì nguy hiểm hơn một phần. Dài thì mạnh, hiện rõ sự sắc

bén, uy lực mạnh mà hùng hồn. Ngắn thì quỷ dị, giấu giếm sát khí, mong

đoạt thắng lợi trong chốn nguy hiểm. Trong thế gian những người dùng

đoản đao không ai không vận dụng chiêu thức âm hiểm quỷ quyệt, tìm

đường sinh cơ trong hiểm cảnh.

Cho nên người dùng tụ lý kiếm như vậy, thường là loại liều mạng.

Nhưng Diệp Đỉnh Chi không phải.

Tụ lý kiếm của hắn rất hào sảng, mạnh mẽ dứt khoát, tung hoành ngang

dọc, không những không âm độc quỷ dị mà còn toát lên sự sắc bén.

“Trảm!” Tụ lý kiếm của Diệp Đỉnh Chi chém thẳng xuống.

“Lập!” Diệp Đỉnh Chi đâm thẳng ra.

“Quyết!” Diệp Đỉnh Chi hạ xuống đất, tiếp đó ngọc kiếm trong tay Bạch

Phát Tiên cũng rơi xuống đất.

Bạch Phát Tiên kinh hãi trợn tròn hai mắt: “Vì sao?”

“Trong kiếm có đại đạo, đây là chênh lệch giữa ngươi và ta.” Diệp Đỉnh Chi

hạ tụ lý kiếm trong tay xuống, mắt thấy sắp đâm vào ngực Bạch Phát Tiên,

nhưng Tử Y Hầu lập tức đứng dậy kéo Bạch Phát Tiên và thanh ngọc kiếm

trên mặt đất, không hề do dự thối lui về phía sau. Diệp Đỉnh Chi không truy

đuổi, chỉ thu hồi hai thanh tụ lý kiểm, cười nói: “Xong rồi.”

Vương Nhất Hành vận khí xong, đứng dậy: “Đã bảo đừng nhanh như vậy

mà?”

“Vương đạo trưởng vừa dùng kiếm khí phong tỏa hai khí mạch của chúng,

ta chỉ chiếm lợi mà thôi.” Diệp Đỉnh Chi trả lời.

Lúc này Bách Lý Đông Quân cũng vận khí xong, sắc mặt của y đã khôi phục

như thường, y đứng dậy: “Hai tên kia đâu?”

“Bị đánh chạy rồi! Bọn chúng là ai, sao lại muốn mang ngươi đi?” Diệp Đỉnh

Chi hỏi.

“Ta cũng không biết, những người này theo dõi ta đã lâu rồi, nhưng ta cũng

không biết lai lịch và mục đích của bọn chúng. Nếu lần sau gặp chúng, chắc

chắn phải bắt lại tra hỏi cho rõ ràng.” Bách Lý Đông Quân nhíu mày nói.

“Giờ tuất sắp tới rồi, nhóm thứ ba sắp ra, chúng ta tiếp tục tìm manh mối

thôi.” Diệp Đỉnh Chi nói.

“Vừa rồi đạo trưởng kia đã nói, chỉ dựa vào manh mối của chúng ta, e là rất

khó tìm được đáp án, cho nên phải tìm đám người Gia Cát Vân đã.” Vương

Nhất Hành đi lên trước: “Đi thôi! Tìm xem có tung tích của bọn họ không!”

Ở một phía khác, Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu đã thối lui tới bên cạnh Chung

Phi Ly.

Chung Phi Ly và Ly Hỏa giao chiến gần trăm hiệp vẫn không phân thắng

bại, hắn cũng mất kiên nhẫn, mắng: “Sao vẫn không thành công?”

Bạch Phát Tiên lắc đầu: “Đội ngũ của bọn chúng rất kỳ quái, ngoài ra có

một người trẻ tuổi rất mạnh.”

“Không dưới Vương Nhất Hành vừa rồi.” Tử Y Hầu trả lời.

“Sao lại thế được, Vương Nhất Hành là đại đệ tử dưới trướng Lữ Tố Chân,

bây giờ hắn đã gần ba mươi, công lực của hắn cao hơn các ngươi là đương

nhiên. Nhưng những người khác mới mười bảy mười tám tuổi, làm sao có

năng lực như vậy được?” Chung Phi Ly không khỏi nhíu mày: “Hắn dùng võ

công gì?”

“Tụ Lý Kiếm, mạnh mẽ hùng hồn, rất đặc biệt.” Tử Y Hầu trả lời.

“Được rồi.” Chung Phi Ly gật đầu, chắp tay với Ly Hỏa: “Tiền bối, hôm nay

dừng ở đây, ngày sau tái chiến!”

“Người thì đi được, lời thì lưu lại!” Ly Hỏa phẫn nộ quát.

Chung Phi Ly mỉm cười, phất từ trong tay áo ra mười ba mũi châm bạc: “Lời

của Phán Quan, đâu dễ gì nói ra.”