Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
“Ta có một kiếm, có thể nói là tuyệt thế.”
“Cái gì gọi là tuyệt thế, chỉ là trên trời dưới đất, quá khứ tương lai, nếu
không có người này, thì cũng không có kiếm này.”
“Nếu lại có người này, cũng lại có kiếm này.”
“Ta họ Bách Lý.”
Bách Lý Đông Quân nâng kiếm múa lên, đột nhiên nhắm hai mắt, kiếm khí
bay tứ tung. Y nhảy lên, Bất Nhiễm Trần trên tay sáng rực dưới ánh trăng.
Vì thế kiếm khí kia có bảy phần hóa thành ánh trăng, ba phần đan xen
hương rượu, Bách Lý Đông Quân cầm kiếm vung lên, dốc toàn lực thi triển.
Trước đây Vương Nhất Hành từng thấy Bách Lý Đông Quân sử dụng Tây Sở
Kiếm Ca trong Danh Kiếm sơn trang, nhưng lúc đó chỉ bất ngờ vì truyền
thuyết tái hiện, chỉ cảm thán trước khí phách phấn chấn của thiếu niên múa
kiếm, còn hôm nay lại được thấy điệu kiếm vũ chân chính.
Kiếm khí như nước thủy triều, hùng hồn như biển rộng, dâng trào mãnh
liệt, khí thế bất phàm.
Kiếm đã không còn kiếm chiêu, chỉ còn kiếm ý.
Nhưng chỉ mình Bách Lý Đông Quân tự biết, kiếm ý này đến từ đâu.
Đến từ Thu Thủy.
Thu thủy thì chí, bách xuyên quán hà; kính lưu chi đại, lưỡng sĩ chử nhai chi
gian bất biện ngưu mã.
(Lúc nước thu dưng, trăm rạch đổ vào sông to. Lòng sông rộng cho đến
đứng bờ nọ ngó bờ kia không sao phân biệt được bò với ngựa.)
“Rơi!” Cuối cùng kiếm của Bách Lý Đông Quân cũng chém xuống, Gia Cát
Vân giơ tay xuất chưởng, chân khí trong tay hóa thành một quả cầu, ngăn
cản chiêu kiếm.
“Ngưng Khí Quyết.” Vương Nhất Hành trầm giọng nói.
Nhưng quả cầu do chân khí ngưng tụ lại bị chiêu kiếm của Bách Lý Đông
Quân chém tan, Gia Cát Vân lập tức lui lại, lông mày co chặt.
Vương Nhất Hành vui vẻ: “Đã không còn Cô Hư Trận, giờ phút này cảnh giới
của hắn đã không phải Đại Tiêu Đao Thiên Cảnh, hơn nữa đang bị trọng
thương, như vậy sẽ hạ cảnh giới! Bách Lý Đông Quân, lên!”
“Sư phụ, người nói con còn chưa tìm được đại đao của mình.” Bách Lý Đông
Quân không để ý tới lời nói của Vương Nhất Hành, lại nhắm hai mắt lại:
“Con chỉ có thể men theo con đường của người, đi nốt đoạn cuối cùng
này.”
“Sư phụ, để con nhớ lại kiếm thuật ngày đó!”
Ông lão áo trắng vung kiếm trong tay lên trời, trường kiếm hóa thành một
con rồng trắng, nhảy lên không trung, biến mất không còn tung tích.
Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Chẳng qua chỉ là ảo thuật mà thôi.”
Y say khướt ngã xuống trên bàn, chỉ nhìn qua khe hở thấy cảnh tượng trước
mắt.
Ông lão áo trắng tung người nhảy lên, bay tới không trung, đột nhiên hợp
thể với con rồng trắng kia. Con rồng bay lượn trên không trung, bỗng
nhiên hóa thành một quầng sáng xanh, bắn thẳng xuống.
‘Rầm’ một tiếng.
Bách Lý Đông Quân nhìn thanh kiếm cắm dưới đất, còn ông lão áo trắng đã
ngồi cách đó không xa uống từng chén một. Y mỉm cười: “Hóa ra đúng là
kiếm thuật.”
“Ra là kiếm thuật như vậy.” Bách Lý Đông Quân mở mắt, lại nhảy lên cao, y
mỉm cười, nghĩ thầm: Có phải ta cũng hóa thành một con rồng trắng? Y cúi
đầu nhìn xuống đầy ngạo nghễ.
Doãn Lạc Hà và Gia Cát Vân ngẩng đầu lên nhìn y, nhưng sắc mặt không hề
kinh ngạc hay tán thưởng.
“Ta không... biến thành rồng à?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói.
Vương Nhất Hành mắng: “Mau vung kiếm, ngươi đang đợi cái gì nữa!”
“Hóa ra quãng này là ảo thuật...” Bách Lý Đông Quân khôi phục tinh thần,
nở nụ cười bất đắc dĩ, tiếp đó y xoay người, cả thân thể và kiếm hóa thành
vệt sáng xanh bắn thẳng xuống.
Cũng tạo thành một tiếng ‘rầm’.
Gia Cát Vân nghe thấy tiếng xương tay bản thân nứt gãy, hắn trợn mắt nhìn
Bách Lý Đông Quân, cả giận nói: “Tây Sở Kiếm Ca!”
“Phải!” Bách Lý Đông Quân lại vung kiếm chém xuống.
“Chúng ta sẽ gặp lại!” Gia Cát Vân vung ống tay áo, Bách Lý Đông Quân
xuất kiếm chém tan y phục của hắn thành hai nửa, còn bản thân Gia Cát
Vân lại lao lên mái hiên. Hắn đưa mắt nhìn Bách Lý Đông Quân một cái, tiếp
đó quay người bỏ đi.
“Đừng đuổi.” Vương Nhất Hành ngăn cản Bách Lý Đông Quân đang định
đuổi theo, trầm giọng nói: “Nhóm thí sinh cuối cùng sắp ra rồi, mà chúng ta
chỉ còn mình ngươi chiến đấu được.”
“Nhưng ta muốn biết đáp án.” Bách Lý Đông Quân oán hận nói.
Ở mé khác của Thiên Khải Thành.
Đạo bào của đạo nhân song đồng rơi xuống đất, ống tay áo dính một vết
máu.
Lôi Mộng Sát và Tiêu Nhược Phong đứng sau lưng hắn thở hồng hộc.
Cho dù là bọn họ, cũng lâu rồi không trải qua chiến đấu gian nan như vậy.
Huống chi Cô Hư Trận này đúng là quá quỷ dị.
Đạo nhân song đồng nhìn làn sương đen từ từ tan đi, khẽ thở dài: “Vẫn để
hắn trốn thoát.”
Bên ngoài Thiên Khải Thành, hai bóng đen nhanh chóng lướt tới cạnh nhau.
“Thế nào rồi? Sao chỉ có mình ngươi đến, rõ ràng đám người của học
đường đã bị ta giữ chân rồi mà!”
“Đám người kia... lợi hại hơn tưởng tượng rất nhiều, ta khinh địch, Cô Hư
Trận bị phá, bọn chúng hợp lực lại thì ta không phải đối thủ.”
“Cảnh giới của chúng là gì mà phá được Cô Hư Trận của ngươi?”
“Hai tên đã tới cảnh giới Tự Tại, một tên là môn hạ của núi Thanh Thành,
biết Vô Lượng Kiếm Pháp, một tên khác... chắc là từ Nam Quyết tới, biết Bất
Động Minh Vương Công. Hai người bọn chúng hợp lực phá Cô Hư Trận của
ta, còn làm ta bị thương.”
“Còn Bách Lý Đông Quân kia thì sao? Sao không cướp lấy hắn?”
“Bách Lý Đông Quân... tuy võ công còn chưa tới cảnh giới Tự Tại, nhưng
kiếm pháp tinh diệu, ta đang bị thương, hơn nữa Cô Hư Trận bị phá, không
chế ngự được hắn. Hơn nữa người của học đường có thể tới bất cứ lúc nào,
đành phải rút lui.”
“Không được, quay lại.”
Hai người đồng thời xoay người, lại có hai gương mặt hoàn toàn giống
nhau - Gia Cát Vân. Nhưng một người sắc mặt tàn nhẫn, còn một người
khác ôn hòa hơn một chút.
“Quay đầu cái gì?” Một giọng nói thờ ơ đột nhiên vang lên sau lưng bọn
họ, bọn họ đột nhiên quay đầu lại.”
Không một bóng người.
“Chỗ này thì sao?” Giọng nói lại vang lên phía sau.
Lần này hai người đã thông minh hơn, một người vẫn đứng yên bất động,
một người khác đột nhiên quay người.
Nhưng cả hai bên đều không có ai.
“Ở bên trên.”
Hai người kinh ngạc, vội vàng tránh sang hai bên.
Chỉ thấy một người giơ chân đạp xuống, ép thành một cái hố nhỏ ở chỗ
bọn họ vừa đứng. Người này mái tóc bạc trắng, mặt mày lại mới trung niên,
cầm theo một nhánh cây bẻ ở đâu không rõ, thân hình lắc lư, có vẻ đã uống
không ít rượu.
“Lý tiên sinh ở học đường.” Gia Cát Vân thần sắc tàn nhẫn khẽ nhíu mày.
“Tốt lắm, nhiều năm đã qua rồi, các ngươi vẫn nhớ đến ta. Nhưng trí nhớ
của ta không được tốt, không nhớ ra các ngươi, cho nên không chào hỏi.
Người mà các ngươi phụng dưỡng năm xưa từng có ước định với ta, ta
không giúp hoàng đế bên này giết hắn, hắn cũng không tới Thiên Khải
Thành gây phiền toái cho ta. Nhưng hình như lần này phá hỏng quy củ rồi?”
Lý tiên sinh hơi ngửa đầu, nhìn về phía trước.
“Chúng ta đi chuyến này không liên quan tới giáo chủ.” Gia Cát Vân vừa lên
tiếng lại trả lời.
“Ta và hắn có giao tình không tệ, nhưng lần này các ngươi làm việc quá
đáng lắm rồi, dùng sao cũng phải trả giá một chút.” Lý tiên sinh thở dài:
“Một người đi, một người chết.”
Gia Cát Vân thần sắc tàn nhẫn sửng sốt, tiếp đó cười lạnh: “Lý tiên sinh của
học đường, quả nhiên rất lớn lối.”
“Vậy thì ngươi đi đi, ngươi vẫn luôn nói chuyện với ta, không giết ngươi
cũng không được.” Lý tiên sinh khẽ nghiêng người.
“Vậy tới...”
“Tới đây.” Lý tiên sinh tung người nhảy tới, chớp mắt đã lướt qua cạnh Gia
Cát Vân. Ông phủi tay, nhánh cây trên tay đã biến mất. Ông mỉm cười, đi về
phía trước, phất tay với Gia Cát Vân còn sống: “Không được mang thi thể đi,
nhớ đấy.”
Gia Cát Vân vẫn im lặng, hai chân hơi run rẩy, không dám nhìn theo bóng
lưng Lý tiên sinh, cúi đầu nhìn thi thể trước mặt.
Trên thi thể cắm một nhánh cây nhỏ bé.