Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Khi Bách Lý Đông Quân tỉnh dậy đã là giờ ngọ ngày hôm sau. Y ngọ nguậy
bò từ trên giường xuống, đẩy cửa ra, phát hiện có một cô bé đang ngồi
ngoài cửa ăn kẹo hồ lô.
“Ngươi tỉnh rồi?” Cô bé liếm kẹo hồ lô, đứng dậy.
Cô bé kia trắng trẻo nõn nà, như con búp bê sứ khiến người ta nhìn thấy là
yêu. Bách Lý Đông Quân cũng không nhịn được xoa đầu cô bé: “Cô bé,
đây... là đâu?”
“Đây là nhà ta.” Cô bé chớp chớp mắt.
Bách Lý Đông Quân cảm thấy đầu đau ê ẩm: “Ta biết đây là nhà em, nhưng...
em là ai?”
“Ta tên Lý Hàn Y.” Cô bé nheo mắt cười.
Bách Lý Đông Quân cảm thấy bất đắc dĩ: “Thế thì sao ta lại ở đây?”
“Cha ta mang ngươi về.” Lý Hàn Y cắn một viên kẹo hồ lô, có vẻ rất ngon
miệng.
Bách Lý Đông Quân vỗ đầu một cái, đột nhiên hiểu ra: “Ta hiểu rồi, em là
con gái của Lý tiên sinh ở học đường! Rốt cuộc lão già ấy bao nhiêu tuổi,
sao con gái còn bé vậy.”
Lý Hàn Y nhìn Bách Lý Đông Quân như nhìn thằng ngốc, không để ý tới hắn.
“Hàn Y, khách tỉnh rồi à?” Một giọng nữ vang lên, Bách Lý Đông Quân quay
đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi gương mặt xinh đẹp tuyệt trần,
mặc một bộ áo trắng, đi từ trong một gian phòng khác ra.
“Hả, lão già họ Lý này đúng là trâu già gặm cỏ non, vợ còn trẻ, lại xinh đẹp
như vậy?” Bách Lý Đông Quân lắc đầu liên tục: “Tội lỗi, tội lỗi.”
Lý Hàn Y gọi mẹ rồi nhảy chân sáo sang: “Mẹ ơi, chú này thật kỳ quái, có
phải đầu óc có vấn đề không? Giống kiểu ba ba ấy.”
“Ngoan, không thể nói về chú ấy như vậy được.” Người phụ nữ xinh đẹp kia
xoa đầy Lý Hàn Y.
“Sư... sư nương.” Bách Lý Đông Quân do dự một chút, cuối cùng cung kính
cúi người.
“Hả?” Khóe miệng người phụ nữ xinh đẹp kia run rẩy.
“Tại hạ Bách Lý Đông Quân, sau này xin được chiếu cố nhiều hơn.” Bách Lý
Đông Quân lại cúi người sâu hơn một chút.
Vị phu nhân xinh đẹp kia lập tức cười tới rung cả người, cô xua tay lia lịa:
“Sai rồi sai rồi.”
“Con đã bảo đầu óc người này có vấn đề mà.” Lý Hàn Y cắn kẹo hồ lô lẩm
bẩm.
Bách Lý Đông Quân ngồi dậy, không hiểu ra sao, mãi tới khi phía sau bị vỗ
một cái. Người này cười ha hả: “Sao ta không biết mình có thêm một đồ đệ
nhỉ?” Bách Lý Đông Quân quay đầu lại, thấy Lôi Mộng Sát với vẻ mặt chế
nhạo.
“Lôi Mộng Sát, ngươi nói cái gì?” Bách Lý Đông Quân nhíu mày.
“Đây là nhà ta, đây là vợ ta, đây là con gái ta, ngươi gọi ai là sư nương? Tuy
theo bối phận ta nên là sư huynh của ngươi, nhưng ta cũng không ngại
thăng một cấp, không thì sau cứ gọi như vậy đi. Cũng không cần gọi sư
phụ, cứ gọi thẳng ba ba đi.” Lôi Mộng Sát càng nói càng vui vẻ.
Lúc này Bách Lý Đông Quân mới nhận ra mình hiểu nhầm, hơi ngượng
ngùng. Nhưng y nhanh chóng nghĩ lại, mới kinh ngạc phát hiện có gì đó
không đúng. Y quan sát ba người: “Đây là con gái ngươi, tên là Lý Hàn Y,
đây là vợ ngươi... Xin hỏi chị dâu tên là?”
“Kiếm Tâm Trủng, Lý Tâm Nguyệt.” Người phụ nữ trẻ tuổi trả lời.
Bách Lý Đông Quân ‘à’ một tiếng đầy thâm ý, sau đó vỗ vai Lôi Mộng Sát:
“Không thể tưởng tượng nổi, hóa ra Lôi huynh gia cảnh bần hàn... lại đi ở
rể.”
Trong Bắc Ly, con cái thường theo họ cha, trừ những tình huống hiếm thấy
như con cháu bần hàn ở rể nhà có tiền, vậy thì con cái mới theo họ mẹ.
Hiển nhiên Bách Lý Đông Quân đã tự ghép Lôi Mộng Sát vào trường hợp
này.
“Ta nhổ vào, Phích Lịch Đường Lôi gia chúng ta cũng nổi danh trên giang
hồ, ngang với mấy gia tộc trăm năm như Đường môn và Ôn gia, lấy đâu ra
chuyện gia cảnh bần hàn. Ngươi có biết hỏa khí của chúng ta bán đắt thế
nào không?” Lôi Mộng Sát cả giận nói.
“Thế vì sao con gái ngươi lại theo họ mẹ?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc
nói.
“Vì cha ta vi phạm mệnh lệnh của gia tộc, bị trục xuất khỏi Phích Lịch
Đường, con cái không được mang họ Lôi, cho nên ta theo họ mẹ.” Lý Hàn Y
cướp lời: “Ai muốn mang họ Lôi, nghe dữ chết đi được.”
“Hừ, còn dám khinh họ Lôi?” Lôi Mộng Sát xoay người nhấc tay.
“Buông.” Lý Tâm Nguyệt lạnh nhạt nói.
“Buông thì buông.” Lôi Mộng Sát lập tức quay đầu.
“Đúng rồi, Lôi sư huynh.” Bách Lý Đông Quân vội vàng thay đổi cách xưng
hô: “Diệp Đỉnh Chi! Diệp Đỉnh Chi đi đâu rồi! Cuối cùng hắn có về không?
hắn có bái vào môn hạ của Lý tiên sinh không?” Bị cô bé kia gián đoạn một
hồi, trong lúc nhất thời y quên bẵng chuyện mình quan tâm nhất, lúc này
nghĩ tới, tâm trạng lại lo âu.
“Không, Diệp Đỉnh Chi biến mất, cả đêm đó không xuất hiện.” Lôi Mộng Sát
lắc đầu.
“Vì sao lại như vậy... Ta ra ngoài tìm hắn, chắc chắn có chuyện gì rồi.” Bách
Lý Đông Quân định chạy ra ngoài.
Lôi Mộng Sát thở dài, giơ tay ra cản y lại: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng
nên tìm hắn. Đặc biệt là không nên tìm ra hắn.”
“Vì sao?” Bách Lý Đông Quân lấy làm khó hiểu.
“Vì bây giờ, lệnh truy nã hắn đã dán khắp thành rồi.” Lôi Mộng Sát trầm
giọng nói.
Tắc Hạ Học Đường.
Tiêu Nhược Phong và đám người Lạc Hiên đang ngồi đó bàn bạc.
“Con trai thứ tư của đại tướng quân Diệp Vũ... Thân phận này xuất hiện, còn
nghiêm trọng hơn gấp trăm lần những con cháu thế gia đã chết trong kỳ
thi. Ai cũng biết đây là cái gai trong lòng hoàng đế, cũng là cái gai trong
Thiên Khải Thành này. Rất nhiều năm rồi không ai dám nhắc tới tên Diệp
Vũ.” Lạc Hiên nhìn lệnh truy nã trên bàn, nói đầy ẩn ý.
Tiêu Nhược Phong khẽ nhíu mày: “Đây là tin tức mà Bách Hiểu Đường đưa
tới, nhưng Bách Hiểu Đường cũng chỉ thông qua tên họ và một số manh
mối trong hành tung để phỏng đoán, không coi là đã kiểm chứng. Hơn nữa
tin tức của Bách Hiểu Đường mới được đưa tới đêm qua, thậm chí ta còn
chưa kịp nói với các ngươi... Nhưng làm sao bọn họ đã biết?”
“Ngươi đang nói Thanh Vương?” Lạc Hiên khẽ cau mày: “Ai cũng có thể hỏi
mua tin tức ở chỗ Bách Hiểu Đường, chỉ cần ra giá thích hợp. Thanh Vương
cũng trả được giá này.”
“Không đâu. Đối với một số tin tức, Bách Hiểu Đường chỉ chọn người để
bán, có tiền cũng không thể khiến bọn họ thay đổi lựa chọn được.” Tiêu
Nhược Phong đứng dậy: “Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như
vậy.”
“Dù sao đi nữa, chắc chắn học đường không thể thu nhận Diệp Đỉnh Chi rồi.
E là lúc này bên phía Thanh Vương đang cực kỳ hoảng sợ, nuôi lâu như vậy
nhưng hóa ra người ta có mối thù giết cha với mình, chắc chắn hiện tại
đang truy bắt khắp thành, chỉ mong giết chết được hắn. Thậm chí rất có thể
mượn chuyện này hỏi tội học đường chúng ta. Bây giờ chúng ta nên làm
thế nào?” Lạc Hiên hỏi.
Tiêu Nhược Phong suy nghĩ một lúc lâu rồi đứng dậy, dứt khoát nói: “Cần
phải tìm ra Diệp Đỉnh Chi trước Thanh Vương!”
“Sau khi tìm ra Diệp Đỉnh Chi thì sao?” Lạc Hiên hạ giọng nói.
Tiêu Nhược Phong thở dài: “Ngươi có tin án mưu phản của đại tướng quân
địa vị năm xưa không?”
“Ta chỉ biết tiên sinh từng nói Diệp Vũ tướng quân là người trung với nước.”
Lạc Hiên trả lời.
“Giúp hắn chạy khỏi Thiên Khải Thành.” Tiêu Nhược Phong đi ra khỏi cửa.