Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Một thiếu niên lưng cõng rương đựng sách, một tay cầm sách, một tay
nghịch cành cây bẻ ở đâu không biết, lảo đảo đi về phía trước. Trên đường
đã đụng phải không ít người, mọi người mắng hắn, hắn không giận, chỉ
ngẩng đầu nở nụ cười xin lỗi.
“Sách hay vậy à?” Một giọng nói ôn hòa vang lên, thiếu niên dừng bước,
hơi ngẩng đầu, hắn thu sách lại, cung kính nói: “Lý tiên sinh.”
Người tới chính là Lý tiên sinh ở học đường, nhưng thái độ lúc bình thường
của Lý tiên sinh cao thì cao quá, tới mức không ai dám tới gần, không thì
thấp quá, thấp tới mức đệ tử không nỡ nhìn. Còn Lý tiên sinh ôn hòa nho
nhã như vậy lại rất hiếm thấy.
“Tuyên Nhi, con còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy.” Lý tiên sinh cười nói.
Thiếu niên kia khẽ cúi đầu: “Thiên hạ cất giấu muôn vàn quyển sách, cho dù
con bắt đầu đọc từ hôm nay, tới tận khi chết, không ngừng một ngày,
không nghỉ một khắc, cũng không thể đọc hết sách trong thế gian. Đây là
chuyện tiếc nuối nhất trong cuộc đời con, để bớt đi một chút tiếc nuối, con
đành phải đọc nhiều sách một chút.”
“Có người đọc sách quá nhiều nên trở thành mọt sách. Nhưng nếu đọc sách
tới mức hơn cả trăm con mọt sách, vậy thì trở thành Nho Tiên, thằng nhóc
nhà ngươi, sau này có thể trở thành Nho Tiên.” Lý tiên sinh xoay người: “Đi
nào, ta dẫn con tới Bách Phẩm Các, mời con một bữa.”
Lý tiên sinh dẫn thiếu niên hiền lành kia chậm rãi bước vào Bách Phẩm Các,
thiếu niên kia miệng lẩm bẩm, như đang hồi tưởng lại quyển sách vừa đọc.
Lý tiên sinh cũng không kinh ngạc, thi thoảng còn bàn luận vài câu với hắn,
cũng có chút dáng vẻ của tiên sinh.
“Tuyên Nhi, con nghe ta nói này. Vốn dĩ lần này ta nhận đệ tử cuối cùng, vị
trí này là giữ lại cho con. Con nói sư phụ con làm sao bằng được ta, nhắc tới
võ công thì không biết võ công, nhắc tới danh tiếng thì không có danh
tiếng, theo ta mới là chính đạo.” Lý tiên sinh từ từ dụ dỗ.
Thiếu niên kia lắc đầu, lời ít mà ý nhiều: “Ngài không đọc nhiều sách bằng
người.”
Lý tiên sinh sửng sốt: “Ai bảo thế. Tuổi của ta ít nhất cũng gấp đôi sư phụ
con. Số cầu ta qua còn nhiều hơn đường mà hắn đi, sách mà ta đọc, so với
hắn thì...” Lý tiên sinh dừng một chút, nghĩ tới lão tiên sinh ngày nào cũng
ngủ trong biển sách, thở dài: “So với hắn lúc hai mươi tuổi thì nhiều hơn
một chút... Nhưng võ công của ta tốt mà.”
“Võ công, học từ trong sách là được.” Thiếu niên kia điềm nhiên đáp.
Lý tiên sinh cũng thấy đau đầu: “Chắc con là người duy nhất trong thiên hạ
từ chối được ta nhận làm đồ đệ.”
“Lý tiên sinh nói vậy sai rồi, ngài hỏi anh nông dân trong ruộng, ngài hỏi
hoa khôi trong thanh lâu, ngài hỏi phú ông nhà giàu tay nắm ngàn vàng, họ
đều không muốn làm đệ tử của tiên sinh. Mỗi người có cuộc sống riêng của
bản thân, không phải ai cũng muốn quét ngang thiên hạ.” Thiếu niên kia
nghiêm mặt nói.
Lý tiên sinh cười nói: “Ta không nói lại con. Đúng rồi, chuyến này con không
quên đồ chứ.”
Thiếu niên gật đầu: “Đương nhiên rồi, tiên sinh muốn lấy ngay à.”
“Không cần, chờ lát nữa hẵng lấy.” Lý tiên sinh ngẩng đầu lên, tấm biển
Bách Phẩm Các đang trên đỉnh đầu.
Tiểu nhị vẻ mặt áy náy đi ra: “Hai quý khách, ngại quá. Hôm nay Bách Phẩm
Các đã được bao trọn rồi.”
“Ai mà khí phách vậy?” Lý tiên sinh ngáp một cái.
“Là... vài vị công tử không tiện nói tên.” Tiểu nhị vẫn nở nụ cười áy náy,
nhưng khi nhắc tới hai chữ ‘công tử’ lại nhấn mạnh thêm một chút. Nếu là
người sống tương đối lâu trong Thiên Khải Thành, có chút nhãn lực, chắc sẽ
xoay người rời khỏi. Nhưng vị tiên sinh tóc bạc trước mặt lại ném một thỏi
bạc cho hắn, sau đó hỏi. “Ngươi tới hỏi mấy vị công tử ấy, tiên sinh không
tới, có nên mở tiệc không?”
“Cái này...” Tiểu nhị do dự một chút, cuối cùng cất thỏi bạc đó vào trong
lòng, cắn răng chạy vào.
Rượu và thức ăn vừa được bưng lên, Bách Lý Đông Quân tò mò nhìn hai
người Mặc Hiểu Hắc và Liễu Nguyệt đội nón che ngồi đó uống rượu, không
nhịn được cảm thán: “Đây đúng là kỳ quan...”
Lôi Mộng Sát thấy tiểu nhị đi đến, khẽ nhíu mày: “Chẳng phải đã bảo không
gọi ngươi thì không cần vào à?”
Tiểu nhị nuốt một ngụm nước miếng, dốc hết can đảm nói: “Ngoài cửa có
một vị khách nhờ tiểu nhân truyền lời.”
Mọi người nhìn nhau, Lôi Mộng Sát cảm thấy buồn cười: “Nói gì?”
Tiểu nhị học theo giọng điệu của Lý tiên sinh, lười biếng nói: “Ngươi tới hỏi
mấy vị công tử ấy, tiên sinh không tới, có nên mở tiệc không?”
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Mọi người nhìn nhau một cái, ngoài Bách Lý Đông Quân, tất cả quay đầu lại
nhìn mấy cái cửa sổ trong góc.
“Chạy!” Tiêu Nhược Phong hét lớn một tiếng.
Đám người lập tức đứng dậy, nhảy thẳng ra, định phá cửa sổ bỏ trốn.
Nhưng cửa sổ lại bị phá trước, Lý tiên sinh áo trắng tóc trắng từ ngoài cửa
sổ nhảy vọt vào, vung ống tay áo, đánh văng đám Bắc Ly bát công tử gì đó
về chỗ cũ! Lý tiên sinh hạ xuống đất, phẩy ống tay áo: “Cùng uống rượu
nào, chạy cái gì!”
Thiếu niên cõng rương sách bước từng bậc một lên, liếc nhìn mọi người với
vẻ đồng tình.
Lôi Mộng Sát sửng sốt: “Tạ Tuyên.”
“Thiếu niên gật đầu: “Các vị, đã lâu không gặp.”
Bách Lý Đông Quân nghe thấy hai chữ ‘Tạ Tuyên’ cũng sửng sốt, sau đó
quay người nhìn lại. Chỉ thấy Tạ Tuyên dáng vẻ thư sinh cõng rương đựng
sách cũng đang nhìn mình, thần thái và khí chất đó hệt như lúc gặp hắn hồi
nhỏ. Bách Lý Đông Quân mỉm cười, cúi đầu nói: “Ta là Bách Lý Đông Quân.”
Tạ Tuyên cũng mỉm cười: “Cho nên ta mới nói là, các vị, đã lâu không gặp.”
“Các ngươi biết nhau à?” Lôi Mộng Sát dùng khuỷu tay huých Bách Lý Đông
Quân một cái.
Bách Lý Đông Quân liếc mắt nhìn hắn: “Lâu hơn biết ngươi.”
“Tới đây tới đây, lâu rồi vi sư không uống rượu với các con. Hôm nay tiểu sư
đệ của các con nhập môn, bạn cũ Tạ Tuyên về kinh, nên chúc mừng một
phen!” Lý tiên sinh ngồi xuống, vỗ vai Tiêu Nhược Phong.
Tiêu Nhược Phong lúc thường thì núi lở trước mặt cũng không biến sắc,
nhưng giờ lại cười khổ: “Vâng, sư phụ.”
“Đúng rồi, Đông Bát, đã bảo con ở lại đó chờ ta, ta mang quà đến cho con
cơ mà?” Lý tiên sinh nhìn Bách Lý Đông Quân một cái, lại nhìn Lôi Mộng Sát:
“Chắc chắn là Lôi Nhị bảo ta lừa con? Nào nào nào, dám nói xấu sau lưng vi
sư, phạt một chén.”
Lúc đầu Bách Lý Đông Quân còn không biết vì sao khi Lý tiên sinh tới, mọi
người lại kinh hãi thất thố như vậy.
Sau nửa canh giờ, Bách Lý Đông Quân đã hiểu.
Liễu Nguyệt công tử và Mặc Trần công tử không chịu nổi tửu lực đã ngã
xuống.
Thanh Ca công tử Lạc Hiên lung lay như sắp đổ.
Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát còn miễn cưỡng giữ được bình tĩnh.
Bách Lý Đông Quân lại chẳng sợ hãi, uống từng chén một với Lý tiên sinh,
chuyện trò vui vẻ. Thậm chí tới giờ phút này y mới thật sự ưng ý vị sư phụ
của mình.
“Trăm năm không quên mộng trần gian, ngàn chén không say Lý Trường
Sinh.” Lý tiên sinh ngửa đầu lên uống một chén. “Năm xưa Thi Tiên viết câu
thơ này chính vì ta đấy.”
‘Rầm’ một tiếng, Lạc Hiên đã gục xuống bàn.
Ánh mắt Tiêu Nhược Phong dần dần trở nên mê mang, Lôi Mộng Sát bắt
đầu lảm nhảm không ngừng, nhưng như cắn phải đầu lưỡi, không nghe rõ
câu này.
Chỉ có Tạ Tuyên không để ý tới lời mời rượu của Lý tiên sinh, ngồi trong góc
tự uống tự ăn, đôi mắt càng uống càng sáng.
Cuối cùng Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát cũng say tới hôn mê bất
tỉnh.
Lý tiên sinh mỉm cười nhìn Bách Lý Đông Quân: “Vi sư nói sẽ tặng quà cho
con, không phải lừa con. Tuyên Nhi.”
Tạ Tuyên tìm trong rương ra một quyển sách, ném cho Lý tiên sinh. Lý tiên
sinh nhận lấy, đưa cho Bách Lý Đông Quân.
Trên sách có viết hai chữ - “Tửu Kinh”.
“Tiểu bạch liên phù thập tam bôi, chỉ tiêm hạo khí hưởng xuân lôi. Sách này
không phải sách bình thường, rượu ủ ra cũng không phải rượu bình
thường. Trước đây sư phụ con từng đọc sách này, hôm nay ta đưa nó cho
con.” Lý tiên sinh chậm rãi nói.
“Mượn.” Tạ Tuyên trầm giọng nói.
“Nhận lấy.” Lý tiên sinh khẽ mỉm cười.
Bách Lý Đông Quân gật đầu, trịnh trọng cất quyển sách này vào trong lòng.
“Ha ha ha ha ha. Hôm nay tận hứng.” Lý Trường Sinh duỗi người, tiếp đó
phun ra một ngụm trọc khí.
Là trọc khí, cũng là kiếm khí.
“Nên đánh một trận.” Lý tiên sinh không còn vẻ biếng nhác lúc thường, ánh
mắt sáng như sao Bắc Đẩu. Ông tung người nhảy lên, phá tan nóc nhà, hạ
xuống nóc Bách Phẩm Các.
Ông vung ống tay áo.
Không có kiếm.