Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 119: Thiên chấn kiếm lạc



Trong Thiên Khải Thành.

Mấy chục người đồng thời chạy về phía Bách Phẩm Các.

Trong số bọn họ có lãng khách nổi danh giang hồ do quý tộc hậu duệ

hoàng tộc lén lút mời chào, có cao thủ đại nội thâm tàng bất lộ trấn thủ

Thiên Khải, còn có tán nhân du khách vân du tới đây, vừa vặn thấy trận

chiến này.

Rất nhiều trận quyết đấu trong thiên hạ có thể bỏ lỡ được.

Nhưng trận chiến này thì tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Lý tiên sinh được công nhận là thiên hạ đệ nhất, và cao thủ đệ nhất Nam

Quyết trong lòng mọi người ở Bắc Ly, Vũ Sinh Ma, hai bên quyết đấu?

Không khéo cả đời này không thể gặp lại lần hai.

“Lý Trường Sinh, Vũ Sinh Ma, đời này đã quyết đấu ba lần.”

“Lần đầu tiên, Lý Trường Sinh đã là kiếm khách nổi tiếng thiên hạ, Vũ Sinh

Ma vừa bước chân vào giang hồ; Lý Trường Sinh một kiếm là thắng. Năm

thứ hai, Vũ Sinh Ma dần dần nổi danh trên giang hồ. Trận chiến này hầu

như không ai biết.”

“Lần thứ hai, Lý Trường Sinh vẫn chỉ một kiếm là thắng, Vũ Sinh Ma gãy

kiếm, từ đó khổ luyện Ma Tiên Kiếm.”

“Lần thứ ba, không ai biết kết quả, nhưng tám năm sau đó, Vũ Sinh Ma

không đặt chân tới Bắc Ly.”

Một người trẻ tuổi cũng có mái tóc trắng như Lý Trường Sinh, đeo mặt nạ

ác quỷ, đứng bên cạnh Bách Lý Đông Quân, chậm rãi nói.

Bách Lý Đông Quân quay đầu lại: “Cơ Nhược Phong, sao ngươi lại tới đây?”

Cơ Nhược Phong lấy ra một quyển sổ ghi chép và một cái bút lông: “Đây là

trận quyết đấu tuyệt thế, đương nhiên là tới ghi lại rồi.”

“Lý Trường Sinh, trận chiến này, ngươi thua chắc rồi.” Vũ Sinh Ma giậm chân

lùi lại phía sau, trên trường kiếm lấp loáng khí tím.

Lý Trường Sinh mỉm cười, vung ra một đóa kiếm hoa: “Lần trước ngươi cũng

nói thế.”

Vũ Sinh Ma cười lạnh một tiếng, trường kiếm chém xuống, không ngờ lại

xuất kiếm chém về phía nóc Bách Phẩm Các.

Đám người Bách Lý Đông Quân vội vàng lùi lại phía sau, Lý Trường Sinh

than thở: “Học đường lại phải đền một đống tiền rồi.”

Chiêu kiếm tiếp theo của Vũ Sinh Ma xuất hiện trên đầu Lý tiên sinh.

Khí thế như sấm sét!

Trong gió như có vạn tiếng gầm thét.

Lý tiên sinh lại chỉ lười biếng nâng kiếm.

‘Keng’ một tiếng, chỉ là âm thanh va chạm rất nhỏ của hai thanh kiếm.

Tiếng vang chợt ngừng.

“Rơi!” Lý tiên sinh khẽ nâng kiếm, đã đánh rơi Vũ Sinh Ma xuống dưới đất.

Toàn bộ Bách Phẩm Các đều bị xuyên thủng.

Lôi Mộng Sát đang ngủ ngon lành nghiêng đầu lẩm bẩm: “Ai da, sao ồn ào

thế.”

“Thắng bại đã phân?” Bách Lý Đông Quân không đoán được trận quyết đấu

này lại kết thúc nhanh như vậy.

“Không dễ dàng vậy đâu.” Cơ Nhược Phong nhanh chóng viết vài chữ lên

giấy.

“Phá!” Vũ Sinh Ma cầm kiếm nhảy lên từ trong Bách Phẩm Các, luồng khí

tím kia càng thêm nồng nặc yêu dị, mái tóc Vũ Sinh Ma buông xõa xuống,

trong con ngươi cũng tỏa ra màu tím nhàn nhạt.

“Con ngươi hiện lên màu tím, tẩu hỏa nhập ma.” Tạ Tuyên lạnh nhạt nói: “Ta

đọc được câu này trong một quyển sách.”

“Đúng là tẩu hỏa nhập ma.” Cơ Nhược Phong nhìn Vũ Sinh Ma, chậm rãi

nói: “Nhưng khác với người bình thường luyện công tẩu hỏa nhập ma, Vũ

Sinh Ma là tự nguyện nhập ma, hắn vốn luyện Ma Tiên Kiếm, lấy thân nhập

ma, đạt được kiếm pháp vô thượng.”

“Đây là kiếm pháp rất hay, thế nhưng luyện theo đường tà thì phiền toái.”

Lý tiên sinh ngẩng đầu, nhỏ giọng nói.

Thân thể Vũ Sinh Ma ngừng lại giữa không trung, khí trên người càng lúc

càng ngưng tụ, không trung lập tức bị mây đen giăng kín, chẳng khác nào

bị kiếm khí kia hút tới, tiếng sấm ầm ầm, cứ như chỉ chốc lát sau là có mưa

to trút xuống.

“Cứ như không gây ra động tĩnh lớn thì không phải đại cao thủ ấy.” Lý tiên

sinh giơ thanh Bất Nhiễm Trần chỉ vào Vũ Sinh Ma trên không trung, quát

lớn: “Thiên Chấn!”

Tiếng sấm rền vang như ngàn vạn tiếng trống trận, tất cả dân chúng trong

Thiên Khải Thành đều bị kinh động, lao nhao ra đường quan sát dị tượng.

“Kiếm giáng!” Vũ Sinh Ma nghiến răng nghiến lợi gầm lên, chỉ thấy tia chớp

kia từ trên trời giáng xuống, dừng trên thân thanh Huyền Phong Kiếm của

Vũ Sinh Ma, kiếm khí mang theo ánh sét đánh thẳng về phía Lý Trường

Sinh.

“Đây là trời giáng thiên lôi trong truyền thuyết đấy à?” Bách Lý Đông Quân

cảm thán nói.

Tạ Tuyên lắc đầu: “Dùng câu thành ngữ này đúng là sai quá đi thôi.”

“Tới đây.” Lý tiên sinh điềm nhiên nói, đứng dậy nhảy tới, nhắm thẳng lên

trời.

Đón lấy sấm sét giáng xuống.

Tiếng nổ ầm ầm.

Mây đen tan tác.

Hóa thành cơn mưa thu trút xuống.

Mọi người ngẩng đầu lên, đã không thấy Lý tiên sinh đâu, bốn người áo tím

tấu nhạc biến mất, Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma cũng không thấy bóng dáng.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, Lôi Mộng Sát bừng tỉnh khỏi giấc mộng,

ngẩng đầu lên lẩm bẩm: “Nóc nhà đi đâu mất rồi?”

Bách Lý Đông Quân nhìn mà chẳng hiểu gì cả: “Đánh xong rồi à?”

Cơ Nhược Phong thu hồi giấy bút, quay người định rời đi.

“Cơ Nhược Phong, vừa rồi... là ai thắng?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Ngươi không thấy à?” Cơ Nhược Phong hỏi.

Bách Lý Đông Quân ngẩn người: “Ngươi thấy?”

Cơ Nhược Phong tung người nhảy lên: “Đương nhiên thấy rất rõ ràng.”

Mấy chục người nấp trong chỗ tối quan chiến cũng lao nhao rời khỏi, vẻ

mặt không khỏi tiếc nuối. Trận quyết đấu này kết thúc quá bất ngờ, quá đột

ngột. Chiêu kiếm cuối cùng rốt cuộc ra sao, bọn họ còn chưa thấy rõ.

Khi Cơ Nhược Phong đi khỏi, mở quyển sổ ghi chép của mình, trong sổ

khắc họa thời khắc cuối cùng Lý Trường Sinh cầm kiếm bay lên trời, nhưng

trang tiếp theo lại trống trơn.

“Quả nhiên là thiên hạ đệ nhất...”

Trong góc phố cách đó không xa, một cây dù đột nhiên mở ra.

Trên dù là một con ác long giương nanh múa vuốt.

Chẳng qua người bung dù là Lý tiên sinh ở học đường.

Ông cúi đầu, nhìn Vũ Sinh Ma sắc mặt trắng bệch ngồi dưới đất, thở dài:

“Đã nói rồi mà, Ma Tiên Kiếm nếu không cẩn thận sẽ cắn ngược lại kiếm

chủ, sao bao năm qua vẫn không chịu buông bỏ? Thắng ta quan trọng đến

vậy à? Thật ra ngươi chỉ cần trở về ngoan ngoãn tu dưỡng, rèn luyện thân

thể, thêm mấy năm nữa ta cũng chết già rồi. Ngươi đoạt lấy cái thiên hạ đệ

nhất chẳng dễ dàng hơn nhiều à?”

Vũ Sinh Ma cười khổ: “Không ai biết ngươi sống bao nhiêu lâu rồi, ta sợ

mình không đợi được tới ngày đó.”

Lý tiên sinh ngẩng đầu lên nhìn mưa rơi, mỉm cười: “Yên tâm, ngày đó sẽ

không lâu đâu.”

Vũ Sinh Ma đứng từ dưới đất dậy, lấy cây dù của mình từ tay Lý tiên sinh:

“Thật ra ta cũng biết mình không phải đối thủ của tiên sinh, nhưng ta nghe

nói đệ tử của mình tới Thiên Khải Thành, ta biết thân thế của nó, sợ nó bị

làm khó dễ ở Thiên Khải Thành này.”

“Ngươi đi khỏi đây, ba ngày sau ta sẽ để đệ tử của ngươi trở về bình an vô

sự.” Lý tiên sinh mỉm cười: “Có lời hứa của ta, đã đủ chưa?”

Vũ Sinh Ma thần sắc lạnh lẽo: “Ta không nhìn thấu tiên sinh.”

“Không nhìn thấu là đúng rồi, ta là thiên hạ đệ nhất, làm sao dễ bị nhìn thấu

như vậy.” Lý tiên sinh đi vào làn mưa. “Nhưng nếu ngươi không đi, ta sẽ

không nể mặt ngươi nữa. Đánh ngươi một trận trước mặt mọi người nhé?”

Vũ Sinh Ma nhìn theo bóng lưng Lý tiên sinh rời khỏi, im lặng không nói gì.

“Yên tâm đi, Diệp Đỉnh Chi là kỳ tài ngút trời, sẽ không chết trong Thiên

Khải Thành này.” Lúc rời khỏi, Lý tiên sinh chậm rãi nói.

“Cả đời này ngươi không thể thắng được ta đâu, ngoan ngoãn trở lại bồi

dưỡng đệ tử đi. Sau này đệ tử của ngươi thắng ta cũng coi như ngươi

thắng.”