Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
học đường.
Lý tiên sinh ngồi trên giường, nghe Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát
thuật lại suy đoán về hành tung của Diệp Đỉnh Chi. Ông suy tư một lúc rồi
gật đầu nói: “Đã hiểu.”
Tiêu Nhược Phong nhíu mày: “Xưa nay thất ca và Thanh Vương vốn bất hòa,
nhưng ca ca đã nhận lời con, sẽ không kéo học đường xuống nước. Con
cảm thấy có lẽ chuyện này không liên quan tới thất ca, hay là để con đi hỏi
thử xem.”
Lúc này Lôi Mộng Sát lại im lặng không nói gì, vì hắn biết Tiêu Nhược
Phong rất tin tưởng huynh trưởng của mình, tốt nhất đừng nên nói suy
đoán của mình ra thì hơn.
“Không cần. Cảnh Ngọc vương phủ rất an toàn, mà chẳng phải bây giờ ta
đang muốn Diệp Đỉnh Chi có chỗ an toàn à?” Lý tiên sinh cười nói: “Vậy thì
không cần chuốc thêm phiền toái nữa.”
Tiêu Nhược Phong gật đầu: “Tiên sinh nói đúng, nhưng hắn cứ ở lại đó
cũng không ổn.”
Lý tiên sinh đứng dậy, khóe miệng hơi nhếch lên, đi ra ngoài cửa: “Yên tâm
đi. Nếu đã biết hắn ở đó, vậy ta sẽ mang hắn đi. Chuyện này, các con không
cần xen vào nữa.”
Lý tiên sinh đi tới cửa, Bách Lý Đông Quân đang ngồi ở cạnh cửa, có vẻ như
vẫn nấp ở đó nghe lén. Bách Lý Đông Quân nghe động tĩnh, ngẩng đầu lên
thấy Lý tiên sinh, nhưng dường như không ngại ngùng gì khi bị phát hiện,
cũng không mở miệng hỏi câu nào.
“Đã nghỉ ngơi nhiều ngày rồi. Ba ngày sau, ta sẽ dẫn con tới gặp bằng hữu
của con, đưa hắn rời khỏi.” Lý tiên sinh giọng điệu ôn hòa.
Bách Lý Đông Quân cười nói: “Thật ra không coi là bằng hữu.” Nói lại thì,
thật ra bọn họ mới quen nhau được mấy ngày, lúc đầu Bách Lý Đông Quân
còn không ưa cái gã tuổi tác xấp xỉ mình mà luôn thể hiện khí phái cao thủ,
nhưng sau đêm hôm đó, trọng lượng của Diệp Đỉnh Chi trong lòng y lại
nặng tới khó tả.
“Cùng nhau trải qua sinh tử, còn không tính là bằng hữu?” Lý tiên sinh cười
nói: “Trải qua thêm vài lần, sẽ là huynh đệ.” Ông gõ mấy cái lên đầu Bách Lý
Đông Quân rồi quay người rời khỏi.
Bách Lý Đông Quân nhún vai, đứng dậy, phủi bụi đất trên người, cũng xoay
người rời khỏi.
“Huynh đệ?” Y lẩm bẩm lặp lại.
Cảnh Ngọc vương phủ.
Diệp Đỉnh Chi đột nhiên mở mắt, duỗi tay ra mới phát hiện mình chạm phải
một tấm sắt lạnh lẽo, đứng dậy mới thấy tụ lý kiếm mà mình bị thu giữ
đang đặt bên cạnh. Hắn vội vàng vung ống tay áo, thu nó lại. Hắn cảnh giác
nhìn xung quanh, tiếp đó lại bước chân ra ngoài sân.
Kiếm khách trẻ tuổi cầm kiếm trúc không có ở đây, chỉ có vương phi tuyệt
sắc đang ngồi trước bàn đá, tự rót tự uống.
Diệp Đỉnh Chi cảnh giác nhìn cô: “Cô lại định chơi trò gì?’
Sắc mặt Cảnh Ngọc vương phi ửng hồng, có vẻ đã uống không ít rượu. Cô
buông chén rượu, gối đầu lên cái bàn đá, quay sang phía Diệp Đỉnh Chi,
ánh mắt mang vẻ uất ức: “Không thể không đi à?”
Diệp Đỉnh Chi chỉ cảm thấy thời khắc này trong lòng nóng như lửa.
Hắn thầm niệm lại tâm pháp nội công, cưỡng ép khiến bản thân trấn tĩnh,
thở dài đi tới bên cạnh Cảnh Ngọc vương phi: “Vì sao cô không chịu để ta
đi?”
Cảnh Ngọc vương phi duỗi tay lau hơi nước ở khóe mắt: “Vậy ngươi đi đi.”
Diệp Đỉnh Chi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bức tường quanh sân, lại nhìn
Cảnh Ngọc vương phi đang cúi đầu, trong lòng hỗn độn một lúc lâu: “Ta...
đợi mấy ngày rồi đi cũng được.”
Cảnh Ngọc vương phi lập tức nín khóc mỉm cười, lại quay mặt sang: “Đợi
mấy ngày là mấy ngày?’
Diệp Đỉnh Chi lập tức cảm thấy mình rơi vào bẫy, đau đầu nói: “Không thể
quá lâu được.”
Cảnh Ngọc vương phi suy nghĩ: “Dù sao cũng do ta định đoạt.”
Diệp Đỉnh Chi ngồi xuống bên cạnh Cảnh Ngọc vương phi: “Ta muốn hỏi cô
nương, ta ở lại như vậy, rốt cuộc có gì cần làm?”
“Kể chuyện bên ngoài cho ta đi.” Cảnh Ngọc vương phi cười nói: “Đã lâu
lắm rồi ta không được ra khỏi Thiên Khải Thành, sư huynh cũng không. Ta
lại không thích nói chuyện với người khác, ngươi kể cho ta đi. Đúng rồi,
chắc ngươi đã tới nhiều nơi rồi nhỉ?”
Diệp Đỉnh Chi nghe vậy nhướn mày, ngạo nghễ nói: “Nếu nói võ công, bây
giờ Diệp Đỉnh Chi ta còn chưa phải cao thủ tuyệt đỉnh. Nếu nói tài hoa chắc
cũng chỉ tạm được. Nhưng nếu bàn tới chuyện từng đến những đâu, e là cô
nương tìm khắp cả Thiên Khải Thành cũng không thấy được ai như ta.”
Ồ
“Ồ? Ngươi đã tới những đâu?” Cảnh Ngọc vương phi mặt mày hớn hở.
“Trước khi mười ba tuổi ta lớn lên ở Bắc man, đã tới thành thị xa nhất ở Bắc
Man là Toái Điệp, ra ngoài Toái Điệp là băng nguyên nạn trượng. Nghe nói
xuyên qua băng nguyên là một đại lục khác, nhưng chưa một ai thành
công. Cho nên vu sư Bắc Man nói đó là điểm cuối của thiên hạ. Ta theo
hướng tây tới ba mươi hai Phật quốc, cuộc sống ở Phật quốc đơn giản, lại
thành kính, lương thiện. Ta còn bái một vị cao tăng ở đó làm thiền sư, học
Phật pháp mấy tháng. Ta đã tới Hướng Nam, đã thấy biển Liệt Phong,
nhưng ta không lên thuyền. Ta đi thuyền là trước khi tới Bắc Man, ở Bắc Ly,
ra biển theo hướng đông, muốn tới hòn đảo có tiên nhân. Đáng tiếc nửa
đường gặp sóng to gió lớn, cho nên phải trở về. Nhiều nơi như vậy, mỗi nơi
lại có câu chuyện khác nhau. Vương phi muốn nghe chỗ nào?” Diệp Đỉnh
Chi cười nói.
Cảnh Ngọc vương phi cũng rót một chén rượu cho Diệp Đỉnh Chi, đẩy tới
cho hắn: “Cứ nghe từ chỗ ngươi tới đầu tiên đi, nghe nói Man Quốc ở phía
bắc rất hung hãn, ai chiến thắng là có thể cướp lều trại và vợ của người
thua, sau đó lại chờ người tiếp theo tới cướp.”
“Không phải, thật ra người Bắc Man rất lương thiện, chuyện cô nói là khi có
nạn đói. Đất đai ở Bắc Man không phì nhiêu như Bắc Ly, trong thời gian thu
hoạch không tốt, toàn bộ thảo nguyên chỉ còn lại một nửa sống người
sống sót, thời điểm này sẽ bùng nổ chiến tranh. Nhưng khi không có chiến
tranh, Bắc Man...”
Diệp Đỉnh Chi kể rất nghiêm túc, vì những câu chuyện đó đã cách hắn rất
xa, khi kể về chúng, hắn như trở lại những nơi đó, gặp được người quen ở
chỗ đó.
Cảnh Ngọc vương phi cũng lắng nghe rất nghiêm túc, lúc đầu còn dùng tay
chống cằm lắng nghe, sau mệt rồi thì gục xuống bàn nghe, cặp mắt vẫn
nhìn Diệp Đỉnh Chi. Cuối cùng những câu chuyện thú vị bên tai chậm rãi trở
nên mơ hồ, chỉ còn lại mình Diệp Đỉnh Chi thần thái phấn chấn.
Sắc trời dần tối.
Nhưng từ giờ ngọ tới tận lúc tối, mới chỉ kể xong một câu chuyện ở Bắc
Man.
“Cô nương, cô nương.” Diệp Đỉnh Chi phát hiện điểm lạ của Cảnh Ngọc
vương phi, nhỏ giọng gọi vài câu.
Cảnh Ngọc vương phi phản ứng lại, cười khanh khách, nghĩ thầm dù sao
cũng uống rượu, ngươi không nhận ra mặt ta đỏ thế nào, chỉ nói: “Trời tối
rồi nhưng mới nói tới Bắc Man, ngày mai ngươi kể cho ta chuyện ở Phật
quốc với chuyện ngươi ra biển nhé.”
“Được.” Diệp Đỉnh Chi đáp.
“Đúng rồi, ngươi có đói không? Ta đi nấu bát mỳ cho ngươi.” Cảnh Ngọc
vương phi đứng dậy.
Diệp Đỉnh Chi thành khẩn gật đầu: “Có hơi đói.”
Vì thế, đường đường vương phi tôn quý nhất Cảnh Ngọc vương phủ ở Bắc
Ly, lại cao hứng chạy ào ào vào nhà bếp, cứ như lúc này làm một bát mỳ
mới là chuyện hạnh phúc nhất.