Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Thẩm La Hán tính tình không tốt, ai trong Thiên Khải Thành cũng biết, ai
cũng sợ, ai cũng tránh.
Hắn rống một tiếng này, toàn bộ Đại Lý Tự đều rung chuyển.
Lần trước hắn rống như vậy, ban đêm nhấc đao vào hoàng thành, tên đạo
tặc nổi tiếng Phi Lục bị chấn nát ba cái xương sườn, một chân gãy hẳn, hai
cánh tay cũng bị phế bỏ!
Nhưng lần này Thẩm La Hán hét lớn một tiếng rồi lại chả làm gì cả. Nho
sinh trung niên trước mặt nhẹ nhàng đè Trảm Tội Đao của hắn xuống, khẽ
mỉm cười: “Thẩm La Hán.”
Nụ cười nhẹ nhàng như làn gió lướt qua.
Thẩm La Hán thở dài một tiếng, buông lỏng tay, mặt vẫn nhíu chặt: “Ngươi
chạy tới Thiên Khải Thành làm gì?’
Trần Nho thu tay: “Tới gặp người bạn cũ là ngươi.”
Thẩm La Hán cười lạnh một tiếng: “Chúng ta là bạn bè? Sao ta không biết?”
Trần Nho nhún vai: “Không đánh không quen, bạn xấu cũng là bạn bè.”
Thẩm La Hán vỗ bàn: “Đừng soi mói từng chữ một với ta, nói đi, đến Thiên
Khải Thành làm gì? Chẳng phải Sơn Tiền thư viện các ngươi ghét nhất là
chốn phù hoa này à?”
Trần Nho mỉm cười: “Ta tới học đường.”
Thẩm La Hán gật đầu: “Chắc hẳn người duy nhất có thể mời ngươi tới Thiên
Khải Thành chỉ có Lý tiên sinh. Ông ta mời ngươi tới, ngươi lại đến Đại Lý Tự
của ta làm gì? Ta không rảnh chiêu đãi ngươi đâu.”
“Sau này sẽ là cộng sự, đương nhiên phải tới bái sơn môn. Dù sao bọn họ
cũng nói trong Thiên Khải Thành này, ai cũng có thể đắc tội, nhưng không
thể đắc tội với Thẩm La Hán.” Trần Nho nói đầy ẩn ý.
“Cộng sự? Ngươi tới làm quan?” Thẩm La Hán cả kinh: “Quan gì?”
“Tế tửu tiên sinh của học đường.” Trần Nho điềm nhiên đáp.
Nội viện học đường.
Lôi Mộng Sát và Bách Lý Đông Quân đang nói chuyện với nhau, đột nhiên
cảm thấy sau lưng có tiếng động, quay người nhìn lại phát hiện Lý tiên sinh
đang nằm trên cây, tay cầm bình rượu, ngoài miệng ngâm nga điệu nhạc,
dáng vẻ thản nhiên tự đắc.
Lôi Mộng Sát thấy nhiều cũng quen thuộc: “Hôm nay tâm trạng của sư phụ
không tệ.”
“Thế tục đã xong, thân thể nhẹ nhàng.” Lý tiên sinh ngửa đầu uống nốt
ngụm rượu rồi gọi: “Đông Quân.”
Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Có đệ tử.”
Lý tiên sinh cười nói: “Ngày đó tặng con Tửu Kinh, con có đọc không?’
Bách Lý Đông Quân sửng sốt trả lời: “Đệ tử có xem một số... rượu trên
sách...”
“Đúng là loại rượu con uống mấy năm nay, nhưng sư phụ con đã đổi tên rồi
mới cho con uống, con có hứng thú với rượu trong đó không?” Lý tiên sinh
hỏi.
“Có một loại rượu tên là Mạnh Bà Thang, uống vào là quên đi chuyện xưa,
nhưng có một thứ dẫn rượu, con đọc không hiểu...” Bách Lý Đông Quân gãi
đầu.
“Mạnh Bà Thang, rượu vong ưu, không phải thứ nên có ở trần thế. Thứ dẫn
rượu ở tiên sơn nơi hải ngoại, con muốn đi không?” Lý tiên sinh đột nhiên
hỏi.
“Hải ngoại tiên sơn? Trên đời thật sự có nơi như vậy sao?” Bách Lý Đông
Quân nghi hoặc hỏi.
“Có, ta có một vị bằng hữu, hắn và đệ tử của hắn ở trên hải ngoại tiên sơn
kia. Nhiều năm đã qua, ta ở phàm trần lâu rồi, e là thua kém bọn họ mất.
Nhưng nhân gian cũng có cảnh sắc lạ, không kém hơn tiên sơn.” Lý tiên
sinh đã hơi say, không biết là say rượu hay say trong phong cảnh tưởng
tượng. “Nơi đó gọi là Phong Hoa Tuyết Nguyệt.”
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt?” Bách Lý Đông Quân khó hiểu.
Lý tiên sinh ngửa đầu lên uống một ngụm rượu, gật đầu: “Phong Hoa Tuyết
Nguyệt.”
Bách Lý Đông Quân còn muốn hỏi lại nhưng phát hiện bình rượu của Lý tiên
sinh đã rơi xuống đất, ông nghiêng đầu, nằm trên cây như đã ngủ. Lúc
trong Bách Phẩm Các, Lý tiên sinh uống ngàn chén mà không say, sao ở đây
chỉ uống một bình rượu là ngủ thiếp đi?
“Sư phụ muốn say, một ngụm rượu là có thể say. Sư phụ không muốn say,
rượu trong Thiên Khải Thành có bị uống sạch cũng không say.” Lôi Mộng
Sát đi tới nhặt bỉnh rượu lên lắc nhẹ, phát hiện bình rượu đã trống không.
Bách Lý Đông Quân đi tới: “Phong Hoa Tuyết Nguyệt mà sư phụ nói là
sao?”
Lôi Mộng Sát cười: “Sư phụ từng nhắc tới, nhưng không ai trong chúng ta
từng tới.”
“Còn hải ngoại tiên sơn?” Bách Lý Đông Quân lại hỏi.
Lôi Mộng Sát lắc đầu: “Sư phụ thường xuyên khoác loác chuyện mình thần
du vạn dặm, chơi cờ đấu rượu với thần tiên, ngươi lại đi tin?”
Đại Lý Tự.
Thẩm La Hán và Trần Nho ngồi đối diện nhau, thần sắc trịnh trọng: “Ngươi
nói là, Lý tiên sinh muốn từ chức tế tửu, để ngươi thay thế?”
Trần Nho gật đầu, uống một ngụm trà: “Không sai.”
“Đây không phải chuyện tốt lành gì.” Thẩm La Hán nở nụ cười vui sướng khi
thấy người khác gặp họa: “Học đường ở trong triều đình, lại nằm ngoài
triều đình, tụ tập anh tài trong thiên hạ, là nơi rất nhiều quyền quý đỏ mắt.
Trước đây có Lý tiên sinh trấn thủ, không ai dám làm càn, nhưng Lý tiên sinh
mà đi, rất nhiều người sẽ nhảy ra.”
“Đang nói thân phận của ta không đủ à?” Trần Nho thản nhiên nói.
Thẩm La Hán lắc đầu: “Sơn Tiền thư viện, viên giám, tiên sinh Trần Nho,
tiếng tăm cũng vang dội.”
“Chuyện này rất khó, cho nên theo Sơn Tiền thư viện thấy đây là một đại
ơn, nhưng nếu đã là hỗ trợ, đương nhiên phải giúp đến cùng. Ta đáp ứng Lý
tiên sinh, học đường vẫn là học đường trước kia, trong triều đình, lại nằm
ngoài triều đình, trên trời dưới đất, ô uế khắp nơi, vẫn có chỗ thanh tịnh.”
Trần Nho chậm rãi nói.
Thẩm La Hán cười, không tỏ ý kiến: “Giọng điệu của học đường có lớn thì
lớn được bao nhiêu? Có lớn bằng bản lĩnh của Lý tiên sinh không? Nhưng
Lý tiên sinh không còn, ai mà chịu nổi giọng điệu lớn lối như vậy?”
“Trong nội viện học đường, cao thủ nhiều như mây, vài vị công tử cũng là
cường giả trong giới thanh niên. Lại thêm cả ta, còn không chống nổi?”
Trần Nho khẽ cười: “Nếu không chịu nổi, vậy Đại Lý Tự có đồng ý ra tay hỗ
trợ không?”
Thẩm La Hán lắc đầu quầy quậy: “Chuyện này liên quan gì đến ta.”
“Không tính chống đỡ giúp à? Vậy có đồng ý, ít nhất không tới quấy rối
không?” Trần Nho nhướn mày.
“Hóa ra ngươi tới để uy hiếp chúng ta?” Thẩm La Hán vuốt ve thanh Trảm
Tội Đao bên cạnh: “Năm đó ta đuổi người tới Sơn Tiền thư viện, là ngươi
giơ chân đá ta xuống. Bây giờ tới Thiên Khải Thành, còn muốn ta nhiệt tình
tiếp đón?”
“Chỉ nói có được hay không thôi!” Trần Nho quát.
“Không thành vấn đề!” Thẩm La Hán lau mồ hôi trên trán, cao giọng đáp:
“Đã đi được chưa?”
“Cho ta ý kiến đi, tiếp theo ta nên tới đâu?” Trần Nho lại nở nụ cười như
trước.
Thẩm La Hán thở dài một tiếng: “Chắc trong triều có một số đại quan là từ
Sơn Tiền thư viện các ngươi đi ra?”
“Đã gặp rồi, tuy không thể nói cho ngươi tên của bọn họ.” Trần Nho cười
nói: “Đúng rồi, hôm nay ta còn tới Khâm Thiên Giám, quốc sư và viện
trưởng của chúng ta là bạn tốt nhiều năm, cũng có quan hệ thân thiết với
Lý tiên sinh của học đường.”
“Khâm Thiên Giám, Đại Lý Tự, tiếp đó là Lục Bộ trong triều. Nhưng Lục Bộ
có nhiều người đọc sách, với quan hệ của Sơn Tiền thư viện các ngươi, chắc
cũng không thành vấn đề. Ngự Sử Đài sẽ không gây chuyện với các ngươi.
Còn lại, chính là mấy vị vương gia, mấy vị tướng quân... Chậc, trong cung
cũng rất phiền toái.” Thẩm La Hán nở nụ cười không có ý tốt.
Trần Nho vuốt cằm như đang suy tư: “Mấy tên thái giám à?”