Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 214: Phong Hiểu Hàn Sơn



Một lão hòa thượng mặc bộ cà sa rách nát, một tiểu sa di cõng một cái túi

nhỏ.

Lão hòa thượng mỉm cười tủm tỉm, thường xuyên lải nhải một số đạo lý

trong kinh Phật, tiểu sa di quay đầu sang chỗ khác: “Không nghe không

nghe, con rùa niệm kinh.”

“Ta là con rùa, thế chẳng hóa ra con là con rùa nhỏ à?” Lão hòa thượng giơ

tay vỗ đầu cậu.

Một già một trẻ vui vẻ đi đường, xa xôi ngàn dặm, bôn ba nhiều ngày,

không ngờ đã đi được phân nửa.

“Sư phụ, người không cần bản đồ, cứ đi thế này có tới được Hàn Sơn tự

không?” Rốt cuộc tiểu sa di cũng hỏi chuyện mà mình đang nghi hoặc.

“Không vội không vội, còn chuyện quan trọng hơn cần làm.” Lão hòa

thượng cười nói.

Hai người đi qua một con sông, vượt qua một ngọn núi, tiểu sa di gào thét

đòi nghỉ ngơi cho tốt. Lần này lão hòa thượng không ép cậu, dừng lại tại

đây.

Chủ yếu là dưới núi có một người đang ngồi, sắc mặt không tốt lắm.

Tiểu sa di nhận ra hắn, đây chẳng phải người trẻ tuổi đã ở Phong Hiểu tự

một thời gian dài à? Tính khí không được tốt, cũng không thích nói năng gì,

chỉ nghe nói tên là Diệp Đỉnh Chi, là kẻ bắt được thì sẽ bị bêu đầu!

“Ngươi theo dõi ta suốt chặng đường, nên dừng ở đây thôi.” Diệp Đỉnh Chi

lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn lão hòa thượng.

“Trùng hợp quá, Diệp thí chủ cũng ở đây, đã gặp nhau, hay là đi chung?”

Lão hòa thượng mỉm cười hiền lành.

“Vong Ưu thiền sư Phật pháp cao thâm, lại trở thành ưng khuyển cho hoàng

triều Bắc Ly từ bao giờ, phụ trách cả chuyện theo dõi này?” Diệp Đỉnh Chi

hừ lạnh nói.

“A Di Đà Phật, Diệp thí chủ nói vậy là sai rồi. Lão nạp không thích Thiên

Khải Thành nên mới đi xa. Nhưng trên đường quá buồn chán, ta lại không

biết võ công, cho nên mới mong được đồng hành với Diệp thí chủ.” Vong

Ưu thiền sư vẻ mặt thành khẩn.

Tiểu sa di ngẩn người: “Sư phụ, người đâu có nói với con sẽ đồng hành với

hắn?”

“Con đừng nói.” Vong Ưu thiền sư híp mắt mỉm cười, giơ tay đè lên đầu tiểu

sa di.

“Sao ta phải đi cùng ngươi?” Diệp Đỉnh Chi đứng dậy, đi về phía trước,

nhưng chỉ đi ba bước rồi đột nhiên quay đầu, ánh bạc lóe lên trên tay,

nhắm thẳng vào Vong Ưu thiền sư.

Vong Ưu thiền sư không hề cử động, mặc cho mũi phi tiễn kia lướt qua thái

dương, xuyên thủng chiếc lá đang rơi, ghim vào gốc cây lớn đằng sau. Ông

khẽ gật đầu, niệm Phật: “A Di Đà Phật, sợ chết mất.”

Tiểu sa di đứng yên tại chỗ, khí thế bùng lên, nắm đấm nho nhỏ giơ thẳng,

chỉ vào Diệp Đỉnh Chi.

Tuy mới có chút dáng dấp bên ngoài, nhưng Diệp Đỉnh Chi vẫn lập tức

nhận ra võ công ngoại môn đệ nhất Phật gia - Kim Cương Phục Ma thần

thông. Diệp Đỉnh Chi nheo mắt: “Hóa ra sư phụ không biết võ công, đồ đệ

lại là cao thủ tương lai.”

Vong Ưu thiền sư lắc đầu cười khổ: ”Diệp thí chủ nói đùa rồi.”

“Cút!” Diệp Đỉnh Chi gầm lên một tiếng, quay người rời khỏi: “Ta không cần

ai đồng hành, con đường của ta, ta đi một mình quen rồi!”

“Diệp thí chủ đừng vội.” Vong Ưu thiền sư bước ra một bước, chớp mắt đã

tới sau lưng Diệp Đỉnh Chi, thân pháp nhanh chóng tương đương với sư

phụ Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma của hắn.

Diệp Đỉnh Chi đột nhiên rút kiếm, quay người, kiếm thế trút xuống như

cuồng phong vũ bão: “Còn nói ngươi không biết võ công?”

Thân pháp của Vong Ưu thiền sư cực kỳ quỷ dị, bộ pháp bước ra như mưa

rơi, thân thể nghiêng ngả theo những hướng kỳ quái, né tránh hoàn hảo

từng chiêu từng thức của Diệp Đỉnh Chi. Có điều ông chỉ né tránh chứ

không phản kích, sắc mặt vẫn mỉm cười hiền hòa: “Diệp thí chủ, lão nạp

không biết võ công thật, chỉ biết tránh, biết chạy, với biết...”

“Còn biết gì nữa!” Diệp Đỉnh Chi xuất kiếm đánh xuống, ánh mắt lóe lên sắc

tím.

Vong Ưu thiền sư trong lòng hơi động, thầm nghĩ: Quả thế. Ông lùi lại một

bước, mỉm cười: “Ta còn có thể vây nhốt!”

Ông vung tay trái, giơ từng ngón tay phải chỉ lên trời, thầm niệm Phật, cuối

cùng ngay lúc Diệp Đỉnh Chi cầm kiếm gác lên cổ của mình, ông quát lớn:

“Bàn Nhược Tâm Chung, hạ!”

Chỉ thấy ảo ảnh một cái chuông đồng lớn đột nhiên từ trên trời rơi xuống,

nện lên người Diệp Đỉnh Chi, giam cả hắn lẫn kiếm vào trong.

Vong Ưu thiền sư giậm chân lao đi, lùi ba bước, sau đó hạ giọng lẩm bẩm

niệm Phật.

Trong tâm chung, ánh tím trong mắt Diệp Đỉnh Chi từ từ thối lui, lại trở nên

thanh tỉnh. Hắn thở dài một tiếng, cắm kiếm trong tay xuống đất.

Ảo ảnh chuông đồng dần tan, Vong Ưu thiền sư chắp tay trước ngực, niệm

Phật một tiếng: “A Di Đà Phật, Diệp thí chủ nên đi theo lão nạp thôi.”

Diệp Đỉnh Chi thu hồi thanh kiếm dưới đất, cúi đầu nói: “Vì sao lại như vậy?”

“Dù sao Ma Tiên Kiếm cũng đi theo Ma đạo, trước kia trong lòng Diệp thí

chủ kiên định, luôn có thứ mà mình trông ngóng. Nhưng sau khi chịu khổ

mà không đạt được, tâm cảnh bất ổn, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, sau khi

tan vỡ thì Ma đạo sẽ ăn mòn, sẽ có kết cục như vậy.” Vong Ưu thiền sư cúi

đầu nói: “Lão nạp sẽ đồng hành với Diệp thí chủ hai năm, hai năm sau, tâm

cảnh của Diệp thí chủ đã vững chắc, không sợ Ma đạo phản ngược.”

“Sao lại giúp ta?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.

“Người trong Phật gia vốn nên phổ độ cứu thế mà? Lão nạp gặp Diệp thí

chủ, Diệp thí chủ gặp nạn, lão nạp tới hỗ trợ, cần gì lý do cơ chứ?” Vong Ưu

thiền sư trả lời.

Diệp Đỉnh Chi thu vẻ ngạo mạn lúc vừa rồi, sắc mặt trở nên kính trọng: “Lần

này Diệp mỗ lên đường vốn không có mục đích, thật ra không biết đi đâu.”

“Ngoài thành Cô Tô có một tòa Hàn Sơn tự. Trước khi viên tịch, phương

trượng nơi đó đã viết thư mời ta tới nhận chức giúp ông ấy. Thành Cô Tô là

tòa thành tốt, Hàn Sơn tự cũng là chùa tốt. Lão nạp định đến đó, Diệp thí

chủ không biết đi đâu, thế thì theo lão nạp tới đó đi. Nơi đó cách Thiên

Khải Thành rất xa, sẽ không có ai quấy nhiễu thí chủ.” Vong Ưu thiền sư nói.

“Chỉ hai năm thôi phải không?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.

“Nhiều nhất hai năm.” Vong Ưu thiền sư trả lời.

“Hai năm sau, Ma Kiếm Tiên của ta sẽ không phản ngược nữa?” Diệp Đỉnh

Chi lại hỏi.

Vong Ưu thiền sư khẽ lắc đầu: “Không những không phản ngược mà còn

tiến thêm một cảnh giới.”

“Được!” Diệp Đỉnh Chi gật nhẹ đầu, quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Vong Ưu thiền sư kéo tiểu sa di đi theo, rốt cuộc tiểu sa di cũng tìm được

cơ hội mở miệng: “Sư phụ sư phụ, hóa ra ngài lợi hại đến vậy cơ à? Ngài

còn có thể biến ra một quả chuông lớn từ hư không! Sư phụ có thể biến ra

mứt quả được không?”

“Không thể.” Vong Ưu thiền sư bỗng thấy đau đầu.

Tiểu sa di nhíu mày: “Vậy sư phụ dậy con công phu biến ra quả chuông lớn

được không?”

Vong Ưu thiền sư không trả lời chỉ hỏi ngược lại: “Con đã luyện tốt Kim

Cương Phục Ma thần thông chưa?”

“Sư phụ, sao chúng ta phải giúp người này?”

“Sư phụ vừa nói rồi mà, người xuất gia cứu nhân độ thế, gặp rồi thì phải

giúp.”

“Sư phụ, con muốn ăn mứt quả, người giúp con...”

“...”

“Người xuất gia không phải là người à?”

“...”

Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại, cau mày nói: “Đi thêm nửa canh giờ, phía trước

có một trấn nhỏ!”

Tiểu sa di lập tức trốn sau lưng sư phụ.

Nửa canh giờ sau, tiểu sa di cầm mứt quả mà Diệp Đỉnh Chi mua trong trấn,

lạch bạch chạy sau hắn, gọi Diệp đại ca luôn miệng, khiến Vong Ưu thiền sư

tức giận tới mức lắc đầu liên tục.

Tiểu hòa thượng không có tiền đồ!