Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Một hàng kỵ binh trở lại Càn Đông Thành, người cầm đầu mặc đồ trắng
mang trường kiếm, chính là người đại diện cho phủ Trấn Tây Hầu tham gia
tiệc cưới của Cảnh Ngọc Vương ở Thiên Khải Thành, thế tử Bách Lý Thành
Phong. Cho dù đã vào Càn Đông Thành, hắn vẫn không dừng vó, vung roi
ngựa chạy thẳng về phủ Trấn Tây Hầu.
Hôm nay Trấn Tây Hầu Bách Lý Lạc Trần không ở trong quân doanh mà chờ
hắn trong phủ.
Thế tử phi Ôn Lạc Ngọc ngồi bên cạnh, sắc mặt âm trầm, có vẻ khá khó coi.
“A Ngọc, lát nữa kiềm chế một chút.” Bách Lý Lạc Trần nhìn ra vẻ bất mãn
trong thần sắc cô, trấn an.
“Phụ thân yên tâm, đương nhiên sẽ không quá đáng đâu.” Ôn Lạc Ngọc
ngoài cười nhưng trong không cười.
“Phụ thân đại nhân.” Bách Lý Thành Phong bước vào trong sảnh chính: “Nhi
tử đã về.”
Bách Lý Lạc Trần đang định mở miệng nhưng chỉ thấy một bóng trắng lóe
lên bên cạnh, Ôn Lạc Ngọc đã lao ra, xuất chưởng đánh thẳng vào ngực
Bách Lý Thành Phong.
“Phu nhân.” Bách Lý Thành Phong trợn tròn hai mắt, bị chưởng này đánh
bay.
Bách Lý Lạc Trần lắc đầu, vung tay, ba cánh cửa lớn ngoài sảnh chính lập tức
khép lại, có vậy mới chặn được Bách Lý Thành Phong.
“Phu nhân, có chuyện gì từ từ rồi nói!” Bách Lý Thành Phong kêu rên.
“Ngươi nói ta nên hạ cho ngươi Tam Thốn Hôi, hay là Ngũ Canh Tử đây?”
Ôn Lạc Ngọc lao vút tới, giơ chân đạp lên ngực Bách Lý Thành Phong.
Bách Lý Lạc Trần giơ tay che trán: “Đã bảo đừng quá đáng mà?”
Vẻ nghiêm trang trịnh trọng của Bách Lý Thành Phong trước lúc vào phủ đã
bay sạch, liên tục cầu khẩn: “Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng.”
“Bảo ngươi tới Thiên Khải Thành tham gia tiệc cưới chứ bảo ngươi đi đánh
con trai à? Bảo ngươi kéo nó về giam lại à? Người ta cướp dâu thì đã sao,
năm xưa ngươi không cướp dâu thì bây giờ có nó không? Chẳng phải
ngươi luôn mắng nó không có tiền đồ à? Bây giờ nó kế nghiệp cha, ngươi
lại không hài lòng hay sao?” Ôn Lạc Ngọc: “Ngươi tới thả nó ra ngay đi.”
“Không được. Hai năm này rất quan trọng đối với sự trưởng thành của
Đông Quân, nó không phải đứa trẻ nữa!” Bách Lý Thành Phong không chịu
thua.
“Được, thế thì ta giúp ngươi trưởng thành nhé.” Trong tay Ôn Lạc Ngọc lóe
lên ánh huỳnh quang.
“Tam... Tam Thốn Hôi!” Bách Lý Thành Phong kinh hãi: “Phu nhân, đừng kích
động!”
Bách Lý Lạc Trần khẽ ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Chuyện hai vợ
chồng các ngươi thì tự giải quyết đi. Ta chờ Thành Phong ở đây không phải
để thấy các ngươi cãi nhau.”
Ôn Lạc Ngọc cắn răng, thu tay lại, đứng dậy: “Ta chờ ngươi ở sân sau.”
“Hôm nay ta ngủ trong doanh trại!” Bách Lý Thành Phong lập tức bò từ
dưới đất lên.
“Được, vậy từ nay về sau ngươi cứ ở trong doanh trại đi!” Ôn Lạc Ngọc
trừng mắt nhìn hắn một cái rồi đẩy cửa ra ngoài.
Bách Lý Thành Phong thấy vợ đi rồi, thở phào nhẹ nhõm: “Tính cách Đông
Quân hiện giờ đều là do nàng ấy nuông chiều.”
“Cả ta nuông chiều nữa.” Bách Lý Lạc Trần gõ nhẹ lên tay vịn: “Cướp dâu ở
Thiên Khải lần này, người Đông Quân muốn giúp là con trai của Diệp đại ca
à?”
“Ta đã hỏi Lang Gia Vương, xác nhận thân phận, không có gì sai. Là con trai
duy nhất của Diệp thúc thúc đã mất tích năm xưa, bây giờ tên là Diệp Đỉnh
Chi, quen biết với Đông Quân trong kỳ thi học đường.” Bách Lý Thành
Phong vội vàng trả lời.
“Không ngờ đã nhiều năm rồi mà Diệp đại ca vẫn còn hậu nhân trên đời,
bây giờ nó có an toàn không?” Bách Lý Lạc Trần hỏi.
“Lang Gia Vương đã đưa hắn ra khỏi Thiên Khải Thành, nói sẽ bảo vệ chu
toàn cho hắn.” Bách Lý Thành Phong trả lời.
“Người nhà đế vương, không thể tin được. Phái một số người tìm hắn, âm
thầm bảo vệ hắn. Năm xưa ta không thể cứu được Diệp đại ca, bây giờ Diệp
đại ca chỉ còn chút huyết mạch, ta nhất định phải bảo vệ.” Bách Lý Lạc Trần
nheo mắt.
Bách Lý Thành Phong gật nhẹ đầu: “Con hiểu. Nhưng con cảm thấy Tiêu
Nhược Phong này là người đáng tin cậy.”
“Thế Tiêu Nhược Cẩn thì sao?” Bách Lý Lạc Trần đột nhiên hỏi.
Bách Lý Thành Phong suy nghĩ, trả lời: “Đúng như lời phụ thân vừa nói, là
người nhà đế vương.”
“Quả nhiên là vậy, Lang Gia Vương là kỳ tài ngút trời, trong lòng có nhân
đức, nhưng người như vậy thường không có lòng kế vị. Chỉ có loại như
Cảnh Ngọc Vương Tiêu Nhược Cẩn mới có lòng muốn nắm lấy quyền lực.”
Bách Lý Lạc Trần nói đầy ẩn ý: “Cẩn thận hắn một chút.”
Bách Lý Thành Phong cúi đầu nói: “Con hiểu.”
“Có muốn tới thăm nó không?” Bách Lý Lạc Trần đứng dậy: “Lần đầu tiên ta
thấy nó ở yên một chỗ lâu như vậy đấy.”
“Thôi, chắc nó không muốn gặp con đâu.” Bách Lý Thành Phong thở dài.
“Nếu con không ra tay, như vậy cả nó và Diệp Đỉnh Chi đều phải chết. Vì
sao con không nói rõ cho nó?” Bách Lý Lạc Trần đi ra ngoài cửa.
Bách Lý Thành Phong lắc đầu: “Nó vẫn còn trẻ con, nói không nghe.”
“Chẳng phải con vừa nói nó đã không còn là trẻ con nữa à? Tùy con thôi,
hiếm khi thấy con chịu nhẫn tâm như vậy.” Bách Lý Lạc Trần đẩy cửa: “Theo
ta tới doanh trại nhé?”
Bách Lý Thành Phong cười khổ: “Con tới sân sau thôi.”
Trong gian nhà cũ của Cổ Trần.
Không có ảo thuật của Cổ Trần che dấu, gian nhà đó đã thành nơi mà mọi
người có thể tới gần. Nhưng do hàng loạt binh sĩ đóng quân, vẫn không có
ai dám tới gần trong phạm vi trăm trượng. Lúc đầu các binh sĩ tưởng mình
được lợi, không cần thao luyện dưới mặt trời gay gắt, ngày ngày chỉ cần
đứng đây tránh lạnh, nói chuyện phiếm là được.
Nhưng bọn họ nhanh chóng kêu khổ không thôi.
Vì trong gian nhà, gần đây có người gảy đàn.
Mà gảy rõ khó nghe.
Nhưng người kia lại không hề hay biết, càng ngày càng hứng khởi, tiếng
đàn như kỵ binh đạp nát đồng hoang, như gió lớn thổi qua Côn Luân, như
sóng lớn đánh thủng thuyền cá, càng ngày càng bao la hùng hồn. Nhưng
hàng trăm loại phóng khoáng lại tụ tập thành một âm thanh khó nghe,
khiến các binh sĩ canh gác bên ngoài lúc ngủ cũng mơ mơ màng màng
nghe được, bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
“Lần sau tới Bách Hoa Lâu, ai cần tên Tư Không Trường Phong kia thổi cái lá
rách nữa? Ta đánh đàn như vậy chắc cũng tính là danh thủ rồi chứ? Thu
Thủy gì gì ấy chắc cũng phải mặc cảm?” Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại,
đánh xong một khúc, vẫn say mê trong giai điệu hào hùng, một lúc lâu sau
không thoát ra được.
Binh sĩ bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đầu đầu mồ hôi, sắc mặt tái
nhợt.
Cuối cùng cũng đàn xong rồi.
Bách Lý Đông Quân mở to mắt, đặt tay lên dây đàn: “Đang có hứng, đàn
thêm một khúc!”
“Tranh” một tiếng.
Trong sân, chim bay tan tác.
Cánh tay Bách Lý Đông Quân quét loạn trên cây cổ cầm.
“Đại phong khởi hề vân phi dương,
Uy gia hải nội hề quy cố hương!”
(Đại phong ca, bản dịch ngồn thivien.net:
Gió lớn dậy hề, mây toả ra
Uy tràn trong nước hề, về quê nhà.)
Nhạc hay, lời hay, thật hào hùng!
Sao Bách Lý Đông Quân ta lại ưu tú như vậy chứ!
Bên ngoài bức tường, một chiếc xe ngựa lẳng lặng đỗ ở đó, thị nữ áo xanh
cầm roi ngựa cau mày quay đầu lại hỏi: “Tiểu thư, ngài từng nghe khúc
nhạc nào khó nghe hơn thế này chưa?”
Cô gái trong xe ngựa mỉm cười: “Từng nghe rồi.”
Thị nữ cau mày: “Tiểu thư nghe ở đâu vậy? Sao Lục Nhi không biết?”
“Nghe tối qua. Bài tối qua mới là khó nghe!” Cô gái cười nói.