Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 225: Bàn tay sau màn



Trong xe ngựa, hai người Vô Pháp Vô Thiên vẻ mặt nghiêm nghị.

Vô Thiên lau mồ hôi trên trán, hắn vốn mập lùn, ngồi trong xe ngựa này

một lúc lâu, toàn thân đã đẫm mồ hôi. Hắn cau mày nói: “Rốt cuộc tên thái

giám này toan tính điều gì?”

Vô Pháp thở dài: “Tuy vẫn thấy hắn không đơn giản, nhưng hình như chúng

ta nghĩ về hắn vẫn quá đơn giản rồi.”

“Một tên thái giám, cái mệnh căn cũng chẳng còn, còn định gây mưa gió

gì?” Giọng nói Vô Thiên toát lên vẻ coi thường.

“Đừng có coi thường thái giám. Trong lịch sử đã có bao nhiêu triều đại bị

đám thái giám này khuấy cho tối tăm trời đất rồi. Ngay cả trong triều đại

của Bắc Ly, triều trước cũng có tên đại thái giám gây họa cho triều cương,

xưng là Cửu Thiên Tuế. Sau khi hắn chết, hoàng tộc Bắc Ly còn lập quy định,

Ngũ Tổng Quản các đời, khi hoàng đế đời trước băng hà, tân hoàng lên

ngôi, phải bị phái tới trấn giư trong hoàng lăng, đề phòng có chuyện như

vậy lặp lại.” Vô Pháp nói đầy ẩn ý: “Đại tổng quản Trọc Thanh võ công bất

phàm, quyền lực cũng không thấp, đương nhiên không cam lòng đi trấn

thủ hoàng lăng.”

Vô Thiên cười lạnh: “Sao hoàng tộc Bắc Ly lại ngu xuẩn vậy, quyền lực lớn

như thế mà lại đưa cho đám thái giám này.”

“Thái giám là nội thần, theo nguyên tắc thì là người một nhà với hoàng đế.

So với chuyện giao quyền lực cho ngoại thần dã tâm bừng bừng, đúng là

các thái giám khiến đế vương bớt lo nghĩ hơn. Nhưng e là Trọc Thanh này

sẽ là Cửu Thiên Tuế thứ hai.” Vô Pháp chậm rãi nói.

Trong hiệu cầm đồ, Phi Trản đứng dậy, cúi đầu với đại tổng quản Trọc

Thanh nói: “Đại tổng quản, sau khi trở về, Phi Trản sẽ chuyển lời.”

“Được rồi, đưa ngươi một món quà.” Đại tổng quản Trọc Thanh đặt một tờ

giấy lên bàn: “Nơi này có bốn người đang ẩn nấp, ngươi tới tìm họ, thuật lại

kế hoạch của ngươi cho họ, chắc chắn bọn họ sẽ dốc toàn lực giúp đỡ

ngươi.”

“Bọn họ là cao thủ à?” Phi Trản hỏi.

“So với võ công của bọn họ, thân phận của họ quan trọng hơn. Bọn họ là

bốn gia nô của Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma, trước khi Diệp Đỉnh Chi tới cướp dâu,

bọn họ đã lẻn vào Thiên Khải Thành, thế nhưng bị thế lực của Lang Gia

Vương ngăn cản. Sau đó bọn họ luôn ở trong Thiên Khải Thành chờ thời cơ.

Chuyện các ngươi cần làm cũng là chuyện bọn họ cần làm. Bốn người bọn

họ tuy có võ công không thấp, nhưng cũng chẳng mạnh tới đâu, có điều

điểm quan trọng là thân phận của bọn họ. Bọn họ đưa Dịch Văn Quân tới

bên cạnh Diệp Đỉnh Chi và các ngươi đưa Dịch Văn Quân tới bên cạnh Diệp

Đỉnh Chi, có khác biệt rất lớn.” Đại tổng quản Trọc Thanh trầm giọng nói.

Phi Trản trầm ngâm trong chốc lát rồi nhận lấy tờ giấy trên bàn: “Phi Trản

hiểu rồi. Nhưng sau khi về Thiên Ngoại Thiên, chắc chắn Vô Tướng sứ sẽ hỏi

một câu, Phi Trản xin hỏi luôn.”

“Ngươi hỏi đi.”

“Vì sao đại tổng quản lại làm như vậy?”

“Vì ta muốn thiên hạ đại loạn.” Đại tổng quản Trọc Thanh giơ tay ra, nhẹ

nhàng nắm chặt lại: “Có rất nhiều thứ, chỉ có thể lấy được trong loạn lạc.”

Phi Trản cúi đầu hành lễ: “Cung tiễn đại tổng quản..”

“Sẽ gặp lại sớm thôi.” Trọc Thanh quay người đi ra ngoài. Hắn ra khỏi tiệm

cầm đồ, vén rèm xe ngựa.

Vô Thiên ra sức lau mồ hôi, Vô Pháp ngoài cười trong không cười: “Đại tổng

quản nói chuyện thế nào rồi?”

“Trò chuyện vui vẻ.” Đại tổng quản Trọc Thanh ngồi vào trong xe ngựa, cao

giọng cười dài.

Xe ngựa chậm rãi khởi hành, lại lên đường đi về cửa cung.

Trong tiệm cầm đồ, Phi Trản mở tờ giấy, trên đó có viết bốn chữ.

Bình Nhạc nhạc phường.

Màn đêm buông xuống, những nơi khác trong Thiên Khải Thành chậm rãi

yên tĩnh, nhưng trong nhạc phường thì đèn lồng vừa châm, các cô gái nâng

chiếc khăn đỏ; tiếng tỳ bà, tiếng đàn cầm, tiếng sáo vừa vang lên. Ở đây

mọi chuyện chỉ vừa bắt đầu.

Nam tử lưng dắt trường kiếm di lại trong nhạc phường, thần sắc lạnh lùng,

hai vai buông thõng, coi những cô nương đang líu ríu gọi mình như không

thấy, cũng chỉ lạnh lùng nhìn tấm áo đỏ nhảy múa dưới ánh nến đỏ kia.

Hắn chỉ đi thẳng tới cuối con phố, dừng lại trước cửa nhạc phường đó. Hắn

quay người, ngẩng đầu, nhìn mấy chữ ‘Bình Nhạc nhạc phường’, rồi bước

chân vào.

Bên trong cũng giống như bất cứ nhạc phường nào khác, đều là tiếng sáo

trúc vang lên không ngừng, vũ cơ nhảy múa tuyệt thế, công tử mỹ nữ ăn

uống linh đình. Trong đại sảnh vừa ấm áp vừa tràn ngập một hương thơm

khó tả. Nam tử này là người xa lạ, nhưng không ai để ý tới hắn. Dù sao đây

là khu nhạc phường nổi tiếng nhất Thiên Khải Thành, có biết bao công tử

thế gia chạy tới Thiên Khải chỉ để cảm thụ sự phồn hoa hưng thịnh thật sự.

Nhưng ánh mắt nam tử lại xuyên qua những vũ cơ tuyệt sắc kia, lướt qua

đám người, tới trước mặt một nhạc công ở trong góc.

Nhạc công là nam tử trung niên, mặc tấm áo trắng, tướng mạo nho nhã,

tuy cảm thấy có người đi tới nhưng không ngẩng đầu lên, vẫn cúi đầu

nghiêm túc đánh đàn.

“Tần tiên sinh.” Nam tử đeo kiếm sau lưng hạ giọng nói.

Nhạc công vẫn không ngẩng đùa lên, tay phất nhẹ qua đây đàn, cũng hạ

giọng đáp: “Công tử nhận lầm người rồi.”

“Không sai, Tần tiên sinh, ta tới là để tìm ngươi.” Nam tử nói.

“Công tử tới nhạc phường, không tìm các cô nương, tìm một nam nhân như

ta làm gì?” Nhạc công mỉm cười, tay trái còn đang đánh đàn mà tay phải đã

lặng lẽ di xuống dưới đàn.

“Choang” một tiếng.

Một thanh kiếm cắm bên tay nhạc công.

Nam tử kia ngẩng đầu, đôi mắt vẫn ủ rũ, trông chẳng chút tinh thần.

Lời nói cũng ủ rũ.

“Ta tới không phải để giết ngươi. Ta biết các vị là gia nô của Kiếm Tiên Vũ

Sinh Ma, bây giờ đang đi theo Diệp Đỉnh Chi. Ta nghĩ, chúng ta có thể thực

hiện một giao dịch.”

Nhạc công thu tay, kiếm của nam tử cũng về vỏ.

Trong Bình Nhạc nhạc phường, tiếng đàn tiếng trống tiếng tiêu tiếng sáo

vẫn vang lên không dứt bên tai, vũ cơ áo đỏ vẫn nhảy múa uyển chuyển.

Nhưng không ai chú ý tới, trong nhạc phường bỗng bớt đi một người đánh

đàn.

Bên ngoài nhạc phường, nam tử dắt trường kiếm sau lưng đang đi cạnh

nhạc công. Từ đầu đến cuối nhạc công vẫn luôn quan sát nam tử dáng vẻ ủ

rũ này, mong tìm được chút kẽ hở, cuối cùng phá cục trốn thoát. Thế nhưng

tuy nam tử kia luôn ra vẻ ủ rũ chán chường, nhưng nhìn kỹ lại thì thân thể

vững vàng như thành đồng vách sắt, không có bất cứ sơ hở nào.

“Công tử tới từ đâu?”

“Thiên Ngoại Thiên.”

“Vì sao công tử muốn giúp chúng ta.”

“Không phải ta muốn giúp các ngươi, chỉ muốn giúp Diệp Đỉnh Chi mà

thôi.”

“Vì sao?”

“Kẻ địch của kẻ địch, chính là bằng hữu.”

“Công tử định giúp chúng ta như thế nào?”

“Xông vào Cảnh Ngọc vương phủ, cướp lấy trắc phi Dịch Văn Quân.”

“Công tử có tự tin không?”

“Đã đến, thì tuyệt đối không thua.”

Tới một gian phòng nhỏ cách nhạc phường ba dặm, nhạc công trung niên

đẩy cửa, ba vị đồng bọn đang ở đó, nhìn nam tử trẻ tuổi với vẻ hung dữ.

“Ta biết các ngươi không tin ta, dù sao trước đây chúng ta chưa từng gặp

mặt. Nhưng ta biết các ngươi đã không còn lựa chọn nào khác.” Nam tử kia

ngẩng đầu lên: “Nếu không đi theo ta, chẳng mấy chốc giáo úy Thiên Khải

Thành sẽ tới đây.”