Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 227: Vương phi rời thành



Lạc Thanh Dương nhìn Tiêu Vũ được đặt trong nôi, Tiêu Vũ không kêu khóc,

chỉ mở to hai mắt nhìn vị sư bá trước mặt. Dịch Văn Quân nằm trên giường

trong nhà, ngửa đầu không biết đang nghĩ gì.

Hai người cứ thế ở yên tại chỗ, hệt như cách bọn họ ở cạnh nhau rất nhiều

ngày tháng trước đây.

Các thị nữ lại lấy làm lạ, như lại cảm thấy hài hòa tới khó hiểu, không ai lên

tiếng, lặng lẽ đứng một bên.

Mãi tới khi mặt trời ngả đằng tây, Lạc Thanh Dương mới đứng dậy: “Ta phải

về cung.”

Dịch Văn Quân hỏi: “Bao giờ sư huynh lại tới?”

“Ta không nói chính xác được, hiếm hoi lắm hoàng đế bệ hạ mới cho nghỉ

một ngày, e rằng lần tiếp theo sẽ phải đợi khá lâu.” Lạc Thanh Dương lạnh

lùng nói.

Dịch Văn Quân cũng gật nhẹ đầu một cái: “Ta hiểu rồi.”

Lạc Thanh Dương quay đầu lại, đột nhiên thân thể chấn động, hắn cúi

người, đặt tay lên chuôi kiếm.

Sát khí bùng lên.

Thị nữ trong phòng ồ lên, lui lại phía sau, bọn họ không rõ vì sao vị phó đô

thống cấm quân trông rất nho nhã này lại đột nhiên động võ.

Tiêu Vũ trong nôi đột nhiên khóc ré lên.

Cửa phòng bật mở, bốn người áo tím đang đứng trước cửa.

“Các ngươi là ai?” Lạc Thanh Dương nghiêm nghị hỏi.

Người áo tím cầm đầu nói: “Tại hạ Tân Nguyệt Hàn, chúng ta được chủ

nhân Diệp Đỉnh Chi phái tới cứu Diệp cô nương.”

“Diệp Đỉnh Chi!” Dịch Văn Quân giật mình, nhảy từ trên giường xuống, xóc

màn che lên, từ trong phòng đi ra.

“Hắn ở đâu?” Lạc Thanh Dương hỏi.

Người áo tím trả lời: “Hiện giờ chủ nhân đang ở Cô Tô thành, vì Lang Gia

Vương nên không dám tùy tiện hiện thân. Bốn người chúng ta là gia nô của

Vũ Sinh Ma đại nhân, sau khi đại nhân qua đời đã coi Diệp Đỉnh Chi là chủ

nhân. Ngày đó chúng ta bị người của Tiêu Nhược Phong vây khốn, không

thể tới giúp. Nhưng hôm đó Lạc đô thống và chủ nhân kề vai chiến đấu,

chắc hôm nay sẽ không làm khó chúng ta.”

Lạc Thanh Dương nhíu mày suy nghĩ, đúng là Diệp Đỉnh Chi đã từng nhắc

tới bốn người này với hắn. Vốn dĩ trong trận chiến ở Thiên Khải Thành lần

trước, bốn người này sẽ tới giúp sức. Hắn cau mày nói: “Làm sao ta tin được

các ngươi?”

Tân Nguyệt Hàn suy nghĩ một chút: “Mấy hôm trước chủ nhân từng đưa tin

cho chúng ta, nói nếu chúng ta tìm được cơ hội gặp Dịch cô nương. Nhờ

chúng ta chuyển một câu. Ngài ấy nói, sẽ dẫn cô đi ngắm núi, dẫn cô đi

thấy nước, thế nào cũng có ngày làm được, hy vọng Dịch cô nương đợi

thêm hai năm!”

Dịch Văn Quân cười một tiếng: “Đúng là lời của chàng.”

“Nhưng hôm nay chúng ta tìm được một cơ hội, chủ nhân và cô nương

không phải đợi hai năm nữa.” Tân Nguyệt Hàn cười nói.

“Cơ hội?” Trường kiếm của Lạc Thanh Dương rời vỏ: “Vậy phải hỏi kiếm

trong tay ta có đáp ứng không đã.”

Kiếm khí bùng lên.

Cửa sổ vỡ vụn.

Tất cả thị nữ trong phòng lập tức hôn mê bất tỉnh.

Bốn người Tân Nguyệt Hàn lùi lại một bước, đồng thời rút vũ khí ra, nhưng

Lạc Thanh Dương đã nhanh chóng tra kiếm vào vỏ. Kiếm vừa rồi của hắn

chỉ là đánh choáng tất cả những người khác.

“Ngươi có muốn đi không?” Lạc Thanh Dương quay lại hỏi Dịch Văn Quân.

Dịch Văn Quân không hề do dự gật nhẹ đầu: “Muốn.”

“Được.” Lạc Thanh Dương đáp lại ngắn gọn: “Vậy thì đi đi.”

“E là không đi được.” Một giọng nói trầm trầm vang lên, đám người quay

lại, phát hiện có một người cầm kiếm đang đứng ở cổng.

Lang Gia Vương, Tiêu Nhược Phong.

Lạc Thanh Dương bước ra một bước, xuyên qua bốn người, đi vào trong

sân: “Các ngươi dẫn sư muội đi đi.”

Tiêu Nhược Phong cúi đầu nói: “Bây giờ ngươi đã là phó đô thống cấm

quân cao quý, lại định làm chuyện cưỡng ép vương phi hay sao?”

“Thế thì sao?” Lạc Thanh Dương hỏi ngược lại.

“Mấy ngày nay luôn nghe đồn Lạc phó đô thống kiếm pháp siêu phàm, thế

thì để ta mở mang tầm mắt một chút.” Tiêu Nhược Phong tung người lao

tới, xuất kiếm chém ra.

Lạc Thanh Dương nghiêng người, thanh kiếm hẹp dài này cũng bổ về phái

Tiêu Nhược Phong.

Hai người lướt qua nhau.

“Quả nhiên là cao thủ.” Tiêu Nhược Phong thầm hô không ổn, cho dù mình

thắng được Lạc Thanh Dương nhưng cũng không phải chuyện trong chốc

lát. Bốn người bên kia đã dẫn Dịch Văn Quân rời khỏi, Tiêu Nhược Phong

đành phóng một mũi lệnh tiễn lên trời.

Gã cao to cầm song đao nhìn lệnh tiễn nổ tung, cười khổ nói: “Ta cũng

muốn tới lắm ấy chứ.”

Đội ngũ cùng đeo song đao, đặt tên là Diệp Tự doanh này, lần trước từng

cuốn lấy bốn trợ thủ của Diệp Đỉnh Chi, nhưng lần này lại bị một người

ngăn cản, không tiến thêm được nửa bước.

Người kia hai vai buông thõng, khóe mắt rủ sâu, dáng vẻ mặt ủ mày chau,

chán chường tới khó tả. Thế nhưng chính người này, đứng ở đó, lại đánh

ngược tất cả đao thế của họ.

Có thể nói là vững vàng như núi.

Trong hoang cung Thiên Khải, một ông lão mở mắt.

Cho dù Dịch Văn Quân đã được gả vào Cảnh Ngọc vương phủ, nhưng Ảnh

tông vẫn không lơi lỏng việc giám sát cô. Tin tức bốn người dẫn Dịch Văn

Quân ra khỏi vương phủ đã nhanh chóng đưa tới tay hắn.

“Giết.” Chỉ thị của hắn rất đơn giản.

Ảnh tông trong Thiên Khải Thành lại được phát động.

“Là Ảnh tông, sát thủ từng xuất chinh theo quân ngũ. Lúc đó ta đã giết

không ít.” Vô Pháp mập lùn mặc bộ áo bông hoa văn đồng tiền, ngoài cười

nhưng trong không cười.

“Chẳng trách lão già Ảnh tông muốn gả con gái thông gia với Cảnh Ngọc

Vương, sau trận chiến năm xưa, nhân tài của Ảnh tông đã lụi bại tới mức

này rồi à?” Vô Thiên cao gầy như cây gậy trúc thu tay, người trước mặt ngã

ngửa xuống đất, trên ngực có thêm một lỗ thủng.

“Chúng ta không phải đám thiếu niên vô tri kia, dựa vào những người này

mà đòi ngăn chúng ta?” Vô Pháp tuy mập mạp nhưng động tác lại cực kỳ

linh hoạt, nhảy một cái là kéo một Ảnh vệ nấp trên chỗ cao xuống, giơ chân

đạp gãy cốt sống hắn.

Hai trong Tứ Tôn Sứ của Thiên Ngoại Thiên, đúng là cả võ công lẫn sát ý

đều vượt xa Diệp Đỉnh Chi và Lạc Thanh Dương.

Dọc đường rời thành, máu chảy đầy đất.

Ông lão phẫn nộ rút kiếm, lao thẳng từ hoàng cung Thiên Khải Thành tới

cổng thành.

Bốn gia nô che chở cho Dịch Văn Quân chạy về cổng thành. Dịch Văn Quân

ngồi trong xe ngựa, không thấy được cảnh tượng bên ngoài. Tân Nguyệt

Hàn thấy hai người một cao một thấp phía sau thủ đoạn hung ác, không

khỏi nhíu mày. Vũ Sinh Ma được gọi là ma đầu, bọn họ đi theo hắn nhiều

năm, cũng thấy nhiều cảnh tượng tanh máu. Nhưng hai người này lại khiến

bọn họ cảm thấy hơi bất an.

“Dịch Văn Quân, trở về!” Một âm thanh hùng hậu vang lên, ông lão kia còn

cách xa hơn ba dặm.

Thân thể Dịch Văn Quân khẽ run lên: ”Vâng thưa phụ thân!”

“Về ngay cho ta!” Ông lão đã đứng trên tường.

Xe ngựa đang chuẩn bị ra khỏi cổng thành.

Ông lão xuất kiếm đánh xuống, kiếm thế mãnh liệt như nước thủy triều.

Hai người một cao một thấp đồng thời nhảy lên, đánh về phía ông lão cầm

kiếm.

“Rầm” một tiếng, hai người rơi xuống trên xe ngựa, mỉm cười với ông lão.

Ông lão không ngờ bên phía đối phương lại có cao thủ như vậy, cầm kiếm

lùi lại phía sau. Hắn nhíu mày nhìn hai người trên xe ngựa, hạ giọng nói: “Là

các ngươi, các ngươi vẫn chưa chết!”