Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Sau khi Bách Lý Thành Phong rời khỏi, Bách Lý Đông Quân ngồi trên băng
ghế đá trong sân, rót cho mình một chén nước, cứ thế chậm rãi ngồi uống.
Sau khi uống xong chén nước, Vương Nguyệt cũng vừa vặn đi từ trong
phòng ra, đổi cái khăn che mặt mới. Cô hỏi: “Vừa rồi có người đến à?”
“Ừ.” Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Cha ta vừa tới.”
“Ông ấy nói gì với ngươi?” Vương Nguyệt tùy ý hỏi thăm.
Bách Lý Đông Quân mỉm cười; “Không hỏi gì cả, chỉ thăm dò võ công hiện
giờ của ta. Hắn nói Cầm Trung Kiếm là võ công không tệ, nhưng ta còn cần
luyện tập nhiều hơn.”
Vương Nguyệt ‘à’ một tiếng: “Không nói gì khác à?”
“Không. Có gì để nói với hắn ta đâu.” Bách Lý Đông Quân xua tay: “Tiếp tục
giúp ta luyện Cầm Trung Kiếm kia đi.”
Vương Nguyệt mỉm cười: “Luyện Cầm Trung Kiếm cũng được, nhưng ngươi
phải luyện đánh đàn trước đã. Mười bài, không được đánh sai bài nào đâu
đấu.”
“Chậc, một năm sau gặp lại, có phải các bằng hữu của ta ai cũng có võ
nghệ siêu quần, mà chỉ có ta là học được mỗi đánh đàn không?” Bách Lý
Đông Quân thở dài.
Vương Nguyệt giơ quyển cầm phổ trong tay lên gõ nhẹ lên đầu Bách Lý
Đông Quân: “Thế nào là học được mỗi đánh đán, phải là không ngờ lại học
được đánh đàn mới đúng!”
Bách Lý Đông Quân híp mắt: “Được được!”
Bên bờ Ly Hải.
Một thiếu niên áo vài giơ trường thương.
Trên trời mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.
Trên Ly Hải, sóng lớn dâng trào, xung quanh không một bóng người.
Phía xa có một số người hiếu kỳ quan sát thiếu niên này, vừa rồi lúc mưa
gió còn chưa lớn đến vậy đã có người trong số bọn họ tới khuyên thiếu
niên. Nhưng thiếu niên chỉ nói cám ơn một cách chân thành, sau đó khăng
khăng ở lại nơi đó, bảo mọi người mau mau rời khỏi.
“Lát nữa mà sóng đánh đến nơi, khéo chẳng còn người nữa.” Một ngư dân
trung niên hít một hơi thuốc lá, thở dài một tiếng.
“không biết là con cái nhà ai mà nghĩ quẩn tới đây tự sát.” Một ngư dân
tuổi tác nhỏ hơn một chút khẽ lắc đầu.
Rõ ràng là một thiếu niên rất tuấn tú, trông cũng không giống như đang
mang tâm sự, sao lại nghĩ quản như vậy?
Trên bầu trời có ánh sét lóe lên.
Thiếu niên nắm chặt lấy thanh trường thương màu trắng trong tay.
Mưa gió cuồn cuộn, nhưng thiếu niên vẫn vững như đá tảng, không hề
nhúc nhích.
Một cơn sóng lớn đột nhiên dâng lên, cao nhưng tám tầng nhà, chẳng khác
nào một con quái thú lớn lao lên trời, sau đó đột nhiên vồ xuống.
“Đến đây.” Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, trường thương trong tay vung
mạnh lên.
Phạm vi mười trượng xung quanh thiếu niên, mưa gió đều ngừng.
Mưa gió tụ tập trên mũi thương của hắn.
Hắn chỉ thẳng lên trời, đâm xuyên qua cơn sóng khổng lồ kia.
Nước biển trút xuống, phạm vi mười trượng xung quanh thiếu niên không
dính chút nước nào.
Xa xa, mọi người nhìn tới ngây dại, ngư dân trung niên cảm thán: “Hóa ra là
một thiếu niên rèn luyện võ đạo.”
Ngư dân trẻ tuổi bên cạnh hỏi hắn: “Sao lại tới đây rèn luyện võ đạo?”
“Chẳng phải mấy người kể chuyện hay nói, dừng sức người nghịch thiên
mới là điểm cuối của võ đạo à?” Ngư dân trung niên chậm rãi nói.
“Còn chưa đủ!” Thiếu niên đột nhiên hét lớn.
Ly Hải như đáp lại tiếng gầm của hắn, sóng gió ngập trời lại cuốn lên, lại
đánh xuống!
Một cơn hai cơn.
Liên miên bất tuyệt.
Thiếu niên múa trường thương trong tay như điên như dại, từng cơn sóng
ập xuống nhưng quần áo của hắn vẫn sạch sẽ như thường, nhưng cảm giác
áp lực khổng lồ lại khiến hắn không thở nổi.
Mọi người từ xa nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên như bị sóng nước nuốt chửng,
không thấy bóng dáng hắn đâu.
Mãi tới khi một tiếng hô lớn vang lên.
“Kinh Long - Biến!”
Một con rồng nước xuyên qua cơn sóng, bay thẳng lên trời.
Thiếu niên vung trường thương lao lên, hạ xuống, trường thương múa
thành đóa hoa thương, một đóa hai đóa trăm đóa ngãn đóa, dẫn dắt con
rồng nước kia, đánh bật cơn sóng về biển.
Sấm sét vẫn vang dội.
Nhưng trên biển Ly Hải lại có một khoảnh khắc tĩnh lặng.
Thiếu niên cầm thương đi từ bờ biển vào, mưa gió trút xuống, cuối cùng
thiếu niên cũng ướt đẫm nước mưa. Nhưng tâm trạng của hắn rất tốt, vừa
đi vừa cười ha hả, hắn đi tới trước mặt đám người đã trợn mắt há hốc mồm.
Thiếu niên yếu ớt muốn tự sát trong lòng bọn họ, bây giờ đã là nhân vật
thần tiên.
“Đại ca, gần đây có quán trọ nào tốt, ăn được canh cá ngon lành một chút
không?” Thiếu niên rũ nước mưa trên người: “Hơi lạnh.”
Ngư dân trẻ tuổi vội vàng nói: “Nếu công tử không chê, tới nhà ta là được.
Cá mới bắt sáng nay, rất thích hợp để nấu canh.”
“Vậy ta không khách khí.” Thiếu niên không cự tuyệt, chuyện này khiến ngư
dân tuổi tác hơi lớn khá ngạc nhiên. Trong ấn tượng của hắn, nhưng cao
thủ giang hồ này đều kiêu căng cao ngạo, sao lại chịu hạ mình vào nhà ngư
dân ăn cơm. Nhưng hắn không biết là thiếu hiệp giang hồ này từ nhỏ đã
lưu lạc bốn phương, tới nhà người khác ăn chùa một bữa là chuyện rất bình
thường.
“Công tử...” Ngư dân lớn tuổi đột nhiên gọi.
“Đừng gọi công tử, nghe mất tự nhiên lắm. Xưa nay ta vốn không phải công
tử gì, cứ gọi thẳng tên ta là được. Ta tên là Tư Không Trường Phong.” Thiếu
niên mỉm cười, để lộ hàm răng trắng bóc.
Bên ngoài Cô Tô thành, một chiếc xe ngựa đang phi nước đại.
Hai nam tử một cao một gầy xuống xe, nhìn chiếc xe ngựa đi về phía xa.
Một người trẻ tuổi hai vai buông thõng đi từ phía sau tới: “Đã đổi năm đội
ngũ tránh khỏi bọn chúng, có thể xác nhận, bọn chúng không đuổi được.”
“Thế là nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành rồi?” Vô Pháp ục ịch hỏi: “Nhưng
nếu chỉ có thế thôi thì đâu phải một đoạn nhân duyên, làm sao trêu chọc
tên Cảnh Ngọc Vương kia được? Chuyện tiếp theo không cần chúng ta à?”
“Chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng ta, mấy chuyện bẩn thỉu này không
dám làm phiền hai vị tôn sứ.” Một người trẻ tuổi đi từ phía khác tới, khóe
miệng hắn hơi nhướn lên, dáng vẻ rất có tinh thần.
“Hồn Quan Phi Ly?” Vô Thiên cao gầy nheo mắt lại, giọng nói thoáng vẻ
kinh ngạc.
Hồn Quan Phi Ly, Phách Quan Phi Trản, lần hành động này lại phái cả hai vị
thần quan tham gia?
Phi Ly mỉm cười: “Các ngươi cũng đừng về Thiên Khải Thành, đi thẳng về
phía tây trở lại Thiên Ngoại Thiên đi. Tiếp theo cứ đợi nghênh đón giáo chủ
xuất quan thôi.”
Vô Pháp nhíu mày: “Ngươi vừa nói giao cho các ngươi phụ trách, lần này hai
vị thần quan đồng thời ra tay?”
“Không, ta về Thiên Ngoại Thiên cùng các ngươi.” Phách Quan Phi Trản
trầm giọng nói.
Phi Ly gật nhẹ đầu: “Bên phía ta có người khác giúp đỡ, hai vị tôn sứ nên về
Thiên Ngoại Thiên sớm, tính toán đại kế.”
Vô Pháp và Vô Thiên liếc mắt nhìn nhau, hừ lạnh một tiếng, nói là cùng về
Thiên Ngoại Thiên, nhưng tác dụng chính của Hồn Quan Phi Trản là giám
sát mới đúng.
“Thế thì mong Phi Ly ngươi không phụ lòng chúng ta.” Vô Pháp cười lạnh
nói.