Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Một thiếu niên như ngọc, một vũ nữ quyến rũ, một đầu bếp thô kệch, một
lão già chăn ngựa.
Lần này Bách Lý Lạc Trần lên đường chỉ dẫn theo có bốn người, ai cũng như
vướng víu, nhưng mỗi người đều có thực lực kinh khủng.
Thất Sát Đao của Vương Trù múa lên hóa cả mắt, ép đao khách của Ám Hà
tới mức không thở nổi. Ở phía khác Trần Hổ tay không tấc sắt, một đấu
mười sáu, sức chiến đấu khủng khiến tới mức người khác kinh hãi.
“Một đánh mười sáu, đúng là khó lường.” Người trẻ tuổi ngồi cạnh Lang
Gia Vương như đang đứng ngồi không yên.
“Năm xưa tuy Trần Hổ từ chối tất cả quân hàm khen thưởng nhưng uy danh
trong quân ngũ lại gần với Trấn Tây Hầu gia. Bọn họ không tiện gọi ông ấy
là tướng quân nhưng cũng không dám gọi thẳng tên ông ấy, cho nên đặt
một biệt danh.” Tiêu Nhược Phong nhìn hắn, nói đầy ẩn ý: “Là Vạn Nhân
Địch.”
“Vạn người còn địch được, mười sáu người đã là gì?”
Bách Lý Lạc Trần mỉm cười, đột nhiên im lặng.
“Sau khi Tây Sở diệt quốc, Trần Hổ chưa từng xuất hiện, có người nói ông ấy
đã mất, hóa ra vẫn ở trong phủ hầu gia chăn ngựa.” Tiêu Nhược Phong nhìn
Bách Lý Lạc Trần.
Bách Lý Lạc Trần nhìn hắn: “Ông ấy vốn là chăn ngựa, không đánh trận nữa
thì ở nhà chăn ngựa cho ta, bình thường thôi mà?”
Tiêu Nhược Phong gật nhẹ đầu: “Hầu gia nói đúng lắm.” Giờ phút này Tiêu
Nhược Phong đang tính toán tình hình trước mặt, bây giờ phe địch chỉ còn
lại lão già tóc trắng vóc dáng khôi ngô và một gã trung niên cõng thanh
trường đao đỏ máu. Trước mắt, đao pháp của lão già kia chắc là mạnh nhất,
ít nhất không yếu hơn tên sát thủ Tô gia mà mình gặp được mấy hôm
trước, sàn sàn với mình. Vậy phải xem người trẻ tuổi bên cạnh có đối phó
được với gã trung niên còn lại không. Nhưng lần này Bách Lý Lạc Trần
không chỉ mang theo bốn người này, trong bóng tối vẫn còn Ảnh vệ của
ông đi theo. Nhìn vẻ mặt ông chắc yên tâm vào chỗ dựa khác, nhưng nếu
kéo dài, e là bên phía Ám Hà cũng có hậu chiêu.
Nam tử trung niên tên Tạ Hà rút thanh trường đao đỏ máu của mình ra, hạ
giọng nói: “Tam gia, để ta ra tay thôi.”
“Được.” Tạ tam gia gật nhẹ đầu.
“Tuy là sát thủ nhưng lại đi theo đường đơn đả độc đấu, không tệ.” Người
trẻ tuổi mỉm cười.
Tiêu Nhược Phong nhìn hắn, hắn cũng nhìn sang Tiêu Nhược Phong.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Không ai bước lên một bước.
Tạ Hà nhíu mày: “Các ngươi định liên thủ à?”
Tiêu Nhược Phong khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nói: “Tiểu huynh đệ không
định thể hiện công phu à?”
Người trẻ tuổi trừng mắt: “Điện hạ, người phụ trách bảo vệ hầu gia là
ngươi, ngươi định nấp đằng sau nhìn à?”
“Thủ lĩnh phe địch còn chưa ra tay, bây giờ ta ra tay, nếu hắn gây bất lợi
cho hầu gia, làm sao phòng bị được?” Tiêu Nhược Phong hỏi ngược lại.
Người trẻ tuổi vỗ ngực: “Chẳng phải vẫn còn ta à?”
Tiêu Nhược Phong cười khổ: “Tiểu huynh đệ tự tin vậy à?”
Người trẻ tuổi gật nhẹ đầu: “Bên phía Vương Trù đã chiếm thượng phong,
ông lão Trần Hổ đã có thế thắng, điện hạ ra tay thắng người còn lại cũng
không thành vấn đề. Còn lão già tóc trắng kia, ta cũng có thể thắng được.”
“Bách Lý Đông Quân, ngươi tự tin đến vậy à?” Tiêu Nhược Phong đột nhiên
nói.
Người trẻ tuổi sững sờ: “Ngươi biết từ bao giờ?”
Tiêu Nhược Phong thở dài: “Trong thiên hạ này ta chỉ biết có vài người mặt
dày như vậy thôi, ngươi vừa vặn là một trong số đó. Vì sao không dùng mặt
thật gặp ta?”
“Chẳng muốn thấy ngươi.” Người trẻ tuổi hừ lạnh nói.
“Là vì ta ngăn cản kế hoạch cướp dâu của hảo huynh đệ của ngươi?” Tiêu
Nhược Phong hỏi.
Người trẻ tuổi kia kéo mặt nạ da người xuống, để lộ gương mặt trẻ trung
tuấn tú, Y đặt mặt nạ xuống bàn: “Đúng, ta ngứa mắt đấy!”
Tiêu Nhược Phong mỉm cười, vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Thế thì không sai,
ta cũng ngứa mắt.”
Bách Lý Đông Quân sửng sốt, Bách Lý Lạc Trần bên cạnh nheo mắt lại.
“Nhưng không có cách nào, ngứa mắt cũng phải làm. Từ khi ra đời trên
người ta đã có gông xiềng, không thể tự do tự tại như ngươi được. Ta cảm
thấy ngươi không làm sai, nếu ta là ngươi, ta cũng làm thế, cũng ngứa mắt
với chuyện ta phá hỏng chuyện tốt như vậy. Thế nhưng, không có cách nào,
có một số chuyện phải có người gánh chịu.” Tiêu Nhược Phong rút Hạo
Khuyết kiếm, bước lên trước một bước: “Rất nhiều chuyện trên đời có thể
phân định tốt xấu, nhưng người trên đời lại khó mà chia thành tốt hay xấu.
Ngươi có thể thất vọng với sư huynh ta, nhưng đừng nghĩ ta là kẻ ác. Ta
biết có lẽ ngươi vẫn không tin ta, nhưng có một câu, ta nhất định phải nói
với ngươi.”
“Lần này, chắc chắn ông nội ngươi sẽ không chết.”
“Đi đường sẽ không chết, tới Thiên Khải Thành cũng không chết. Tiêu
Nhược Phong ta có thể hứa với ngươi ở đây.”
“Trừ phi, ta chết trước.”
Bách Lý Đông Quân sửng sốt, Bách Hiểu Đường bình luận về Tiêu Nhược
Phong là phong hoa khó dò, ý nói hắn làm việc trầm ổn, tâm tư kín đáo, là
người suy nghĩ nhiều nhất trong Bắc Ly bát công tử. Rất nhiều người nghĩ
rằng đây là tính cách của hắn, nhưng những vị công tử khác quen với Tiêu
Nhược Phong lại hiểu: nếu có thể, Tiêu Nhược Phong thà làm một người
giang hồ tiêu dao tự tại, nhưng hắn sinh ra trong hoàng gia, trưởng thành
trong quân ngũ, có trách nhiệm của mình, cũng có trọng trách phải gánh
vác, phải nghĩ tới rất nhiều chuyện, không thể muốn làm gì thì làm. Cho
nên trong triều đình, hắn là Lang Gia Vương kiên định, luôn làm việc ổn
thỏa, trong học đường, hắn là tiểu tiên sinh thay mặt thay tiên sinh quản lý
học đường.
Bách Lý Lạc Trần đi tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân, vỗ vai y: “Sư huynh
của con là một vị sư huynh không tệ.”
Tiêu Nhược Phong giơ kiếm trong tay chỉ thẳng về phía trước: “Đáng tiếc,
rất xin lỗi Diệp Đỉnh Chi, cũng có lỗi với Dịch Văn Quân.”
Tạ Hà nhìn kiếm trong tay Tiêu Nhược Phong: “Danh kiếm Hạo Khuyết.”
“Vì sao nổi danh?” Tiêu Nhược Phong đột nhiên nói.
Tạ Hà không hiểu: “Ý gì?”
“Vì kiếm khách mà nổi danh!” Tiêu Nhược Phong chém ra một kiếm: “Ta tên
Tiêu Nhược Phong, sư phụ là Lý tiên sinh ở học đường.”
Tạ Hà giơ đao trong tay lùi lại một bước, hắn cúi người: “Ta tên Tạ Hà, đao
của ta tên Huyết Hà, hân hạnh gặp mặt.”
“Được!” Tiêu Nhược Phong đột nhiên gầm lên một tiếng, Hạo Khuyết kiếm
trong tay ngâm dài, vang vọng khắp sảnh. Hắn tung người nhảy lên, Hạo
Khuyết kiếm vạch ra một đường tròn gần như hoàn mỹ.
“Kiếm khí thật mạnh.” Bách Lý Đông Quân kinh hãi nói.
Bách Lý Lạc Trần gật nhẹ đầu: “Trong hoàng tộc Bắc Ly, hắn được công nhận
là người mạnh nhất trong mấy chục năm qua. Nhưng con vừa nói, để kẻ
mạnh nhất lại cho con, con tự tin đến vậy sao?”
Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Bây giờ con cảm thấy sư huynh mà đánh với
lão già kia thì cũng thắng chắc, nhưng đã nói ra rồi, không thể thu hồi.
Nhưng ông nội, người phải đợi thêm một lát rồi.”
“Đợi.” Bách Lý Lạc Trần nhướn mày: “Thế thì đối phương cũng phải chờ mới
được.”