Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 245: Đang chờ gió đến



“Hầu gia.” Tô Viện khẽ gọi, bàn tay cô chậm rãi đạt lên hông, dường như

nơi đó giấu một vật.

Bách Lý Lạc Trần lại khẽ lắc đầu: “Đợi chút đã, Đông Quân nói có cứu viện,

nó không phải như ngươi nghĩ.”

Tạ tam gia cười lạnh: “Tới giờ cứu viện còn chưa tới, thế thì có tới được

không? Có tới kịp không?”

“Kịp, đương nhiên là kịp chứ.” Bách Lý Đông Quân nói như chém đinh chặt

sắt: “Vì hắn chính là một cơn gió.”

Tạ tam gia đang định vung đao lại đặt tay xuống, lão gật nhẹ đầu với Bách

Lý Đông Quân: “Được, ta cho ngươi một chút thời gian.”

Bách Lý Đông Quân sững sờ; “Một chút thời gian là bao lâu?”

“Bằng thời gian một cơn gió từ cửa thành thổi đến đây.” Tạ tam gia chậm

rãi nói.

Tô Viện nhìn Bách Lý Lạc Trần một cái, nói đầy ẩn ý: “Ông lão này có vẻ

khinh địch.”

Bách Lý Lạc Trần mỉm cười: “Không phải hắn ta khinh địch mà là muốn vượt

qua Đông Quân về mặt tâm cảnh. Sau khi thời gian một cơn gió qua đi, cứu

viện còn chưa tới, như vậy không chỉ võ công của Đông Quân kém hắn mà

khí thế trong lòng cũng tan đi, đến lúc đó chỉ là chuyện nâng đao hạ đao

thôi.”

Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu nhìn ra ngoài quán, cau mày.

Tạ tam gia nhắm mắt dưỡng sức, một lát sau mới phun ra một luồng trọc

khí: “Gió đã qua nửa thành.”

Bách Lý Đông Quân đột nhiên đi tới cửa, chỉ lên trời gầm lên: “Tư Không

Trường Phong, đã bảo giờ ngọ gặp mặt cơ mà, đã giờ ngọ ba khắc rồi, đao

chém đầu cũng giơ lên rồi,ngươi đang ở đâu! Cút đi đâu rồi!”

Không ai đáp lời.

Tạ tam gia đứng thẳng dậy, đặt tay lên chuôi đao.

Đột nhiên tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, Bách Lý Đông Quân mừng rỡ

nhìn lại, chỉ thấy phía xa có một con ngựa trắng đi tới, một lãng khách quần

áo rách rưới, mái tóc buộc sơ bằng một cọng cỏ đuôi ngựa, tay cầm trường

thương, đang lao vun vút về phía này.

Lãng khách tuy trông chán nản nhưng gương mặt lại tuấn tú dị thường,

cưỡi ngựa phi tới, xứng với bốn chữ ‘xuân phong đắc ý’.

“Gọi cái gì mà gọi, ta đã nói đến là sẽ đến, đợi một tí không được à?”

Bách Lý Lạc Trần vẫn ngồi trên ghế, chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Tốt lắm,

tốt lắm, cũng như Đông Quân, đều là thiếu niên anh tài.”

Con ngươi của Tô Viện đảo một vòng: “Tuy không phải kiểu công tử như

đúc từ ngọc, nhưng cũng có phong thái khác.”

Thiếu niên tuấn tú trợn trắng mắt khinh thường.

“Đây là cứu viên của ngươi?” Tạ tam gia quay người giơ đao.

Bách Lý Đông Quân không nhìn Tư Không Trường Phong, cũng không quay

người lại: “Đúng, hắn không cha không mẹ, đi trống trơn, đến cũng trống

trơn, cho nên lấy họ Tư Không, lại muốn hóa thành một cơn gió lớn, một đi

không trở lại. Thế nên hắn tên là Tư Không Trường Phong, là sư đệ của ta.”

Tư Không Trường Phong từ trên ngựa nhảy lên, nắm lấy trường thương hạ

xuống cạnh Bách Lý Đông Quân đúng lúc nghe thấy hai chữ ‘sư đệ’, không

khỏi nhức đầu. Hắn thở dài: “Khi mới quen ngươi, ngươi còn chẳng biết

dùng kiếm, bây giờ ỷ vào chuyện nhập môn sớm hơn ta mấy ngày là lên

mặt xưng là sư huynh à?”

“Sự thật mà thôi, ngươi làm gì được nào?” Bách Lý Đông Quân đắc ý vung

tay: “Chẳng qua, ngươi đi quá chậm, chậm thêm thời gian một ấm trà nữa

thì thi thể của ta cũng lạnh rồi.”

“Càn Đông Thành cách Đông Cập Hải thị phủ xa như vậy, lúc ngươi đưa thư

đến thì còn mấy ngày hả? Dọc đường ta đi cả ngày cả đêm không ngừng

không nghỉ, bây giờ chân vẫn đang run mà ngươi còn phàn nàn? Khó khăn

lắm ta mới được sống mấy ngày yên ổn, lại phải tới đây liều mạng cùng

ngươi, ta đã oán trách gì chưa?” Tư Không Trường Phong nhìn ông lão khôi

ngô trước mặt, lòng thầm run rẩy: “Ông lão này có vẻ cao cường đấy, cảnh

giới gì?”

“Ít nhất cũng là Tiêu Dao Thiên Cảnh. Nam Cung Xuân Thủy nói trong Thiên

Cảnh cũng có bốn bậc, Cửu Tiêu, Phù Diêu, Đại Tiêu Dao, nửa bước Thần

Du. Ta cảm thấy Tiêu Nhược Phong chỉ có Cửu Tiêu, ông lão này chắc phải

Phù Diêu.” Bách Lý Đông Quân rút Bất Nhiễm Trần bên hông ra: “Ngắn gọn

là khó đối phó.”

“Yên tâm, gần đây ta luyện được tuyệt kỹ mới, chắc cũng đủ xem.” Tư

Không Trường Phong vung Ngân Nguyệt thương trong tay lên: “Không thì

để ta thử trước?’

“Ngươi muốn thử thì thử, dù sao vừa nãy ta đã thử rồi, không có ngươi thì

chắc chắn ta không đánh được.” Bách Lý Đông Quân nhún vai.

Ánh mắt Tư Không Trường Phong sáng bừng lên: “Nếu ta thắng, ngươi phải

gọi ta là sư huynh.”

“Người trẻ tuổi, đừng quá ngông cuồng.” Tạ tam gia giơ đao. “Đời này chỉ

nói được mấy câu cuối cùng, nên nói những gì có ý nghĩa một chút.”

Đao giáng.

Khí thế như núi lở.

Vừa rồi Tạ tam gia nói là cho Bách Lý Đông Quân thời gian một cơn gió,

nhưng cũng là cho bản thân thời gian một cơn gió. Vừa rồi hắn nhắm mắt

dưỡng thần, đã tụ tập một luồng đao khí, chỉ chờ thời khắc này chém ra.

Bách Lý Lạc Trần trực tiếp giậm chân thối lui ra ngoài cửa.

Tư Không Trường Phong lại không lùi, cầm thương lao tới.

Hắn đứng trong chỗ tuyệt cảnh nhân gian, rèn luyện thương pháp nhiều

ngày, bây giờ đang cần một tảng đá thật tốt để mài thương, giúp thương

pháp của hắn tiến bộ thêm một bước. Còn đao của người trước mặt, rất

thích hợp để mài thương.

“Gió đến!” Tư Không Trường Phong vung trường thương nghênh đón đao

thế như núi lở.

Ánh mắt Bách Lý Đông Quân sáng lên, thương pháp của Tư Không Trường

Phong đã thay đổi. Trước đây tuy thương pháp của hắn có một chiêu rất

mạnh, nhưng không thể nhảy ra khỏi Truy Khư Thương, đánh tới đánh lui

vẫn chỉ có vài chiêu. Nhưng lần này vừa ra tay là tư thế như sóng gió hội tụ

trên biển, thanh trường thương trong tay cũng hóa thành một con du long.

Đối mặt với đao thế cường hãn như vậy nhưng hắn không lùi mà tiến, đúng

là vượt qua đối phương một bậc.

Tạ tam gia hừ lạnh: “Có chút bản lĩnh đấy, ta từng nghe về bộ thương pháp

này rồi, Kinh Long Biến.”

Bách Lý Đông Quân cũng tán thưởng: “Tư Không Trường Phong, thương

pháp của ngươi tiến bộ rất lớn.”

Tư Không Trường Phong không đáp một lời, trường thương lao lên đâm

xuống, mũi thương vang lên tiếng ngâm dài. Hắn lao thẳng tới, vung liền

mười ba thức thương pháp. Tạ tam gia không cam lòng yếu thế, vung đao

ngăn chặn. Hai người đều thể hiện khí thế kinh người, nhưng chỉ lát sau,

trong sảnh trừ cái bàn của Bách Lý Lạc Trần không biết dùng cách gì mà

không dính chút bụi, còn lại đều bị đao khí và thương khí xoắn nát. So với

bọn họ, những người khác giao chiến không kịch liệt đến vậy. Thật ra người

của Ám Hà đều thầm hiểu, lần này bọn họ có thành công hay không đều là

nhờ Tạ tam gia. Nếu lão thắng, bọn họ còn có cơ hội, nếu lão thua, cho dù

bọn họ dốc toàn lực cũng chỉ có nước thất bại tan tác quay về.

Tư Không Trường Phong dừng thương, ngạo nghễ nói: “Bộ thương pháp

này ta đã luyện trong sóng lớn bên bờ biển, luyện tập cả ngày cả đêm suốt

một năm.”

Trước mặt hắn lại không thấy bóng dáng Tạ tam gia.

Bách Lý Đông Quân hoảng sợ: “Hắn ở trên!”

Tư Không Trường Phong đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một thanh đại đao

giáng xuống. Hắn lùi lại một bước, khó khăn lắm mới tránh được, nhưng

quần áo trước ngực đã bị đao khí chém rách, trên người cũng có một vết

máu nhàn nhạt.

“Đao pháp của ta, ta tu luyện ở nơi núi sâu hoang vắng, đã luyện năm mươi

năm.” Tạ tam gia trầm giọng nói.