Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Thái An Đế cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng, nhưng Trương Thành Trọng
vẫn cúi đầu quỳ dưới đó không chịu đi. Thái An Đế thở dài: “Dù sao ngươi
cũng là trọng thần hai triều, rường cột nước nhà, sao chỉ biết chơi xấu như
vậy?”
Trương Thành Trọng thở dài: “Bệ hạ đã giúp thần giải quyết một nan đề,
như vậy... còn nan đề khác thì sao?”
Thái An Đế cầm bút lông, viết một chữ: “Bỏ.”
Trương Thành Trọng hai tay run rẩy, luôn miệng nói: “Không đến mức đó
chứ, bệ hạ!”
“Ta nói ngươi ấy, đồ bỏ đi.” Thái An Đế mắng.
Trương Thành Trọng cúi đầu nói: “Bệ hạ nói đúng lắm, lần này Thanh Vương
điện hạ tố giác cũng là suy nghĩ cho an nguy xã tắc. Tuy sự thật chứng minh
Bách Lý hầu gia không có cử chỉ mưu phản, nhưng những chứng cứ kia đều
được bẩm báo thật lòng, không phải vu cáo, không nên phạt nặng. Huống
chi hoàng tử và quân hầu nhất phẩm nảy sinh hiềm khích, sẽ rất bất lợi đối
với sự ổn định của xã tắc, tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa
không có. Đừng nhắc tới tên Thanh Vương, chỉ âm thầm trừng phạt là
được. Còn trừng phạt ra sao, tự phạt hai năm lương bổng là đủ.”
Tố cáo một vị quân hầu nhất phẩm với Ngự Sử Đài không phải chuyện nhỏ,
nếu cuối cùng quân hầu nhất phẩm vô tội, vậy kẻ tố cáo sẽ thành loại ‘vu
cáo’, đương nhiên phải bị trừng phạt, thường thì tước quan chức cũng là
chuyện nhỏ. Nhưng đặt lên người vị vương gia này, cho dù là Trương Thành
Trọng xử án vô số cũng không dám tùy tiện phán định.
Thái An Đế mỉm cười, lại gạch một nét trên chữ ‘bỏ’ kia, hắn nhìn Trương
Thành Trọng một cái: “Ngươi không biết phán thế nào? Vừa rồi chẳng phải
ngươi mồm năm miệng mười nói cả tràng rồi à? Nên làm thế nào, nên phán
ra sao, đều nghĩ kỹ cả rồi, thế thì đi đi.”
Trương Thành Trọng ngơ ngác, do dự nói: “Được à.”
“Cút!” Thái An Đế mắng.
“Tuân chỉ.” Trương Thành Trọng vội vàng đứng dậy, chạy như bay ra bên
ngoài, vừa chạy vừa lau mồ hôi, miệng còn thì thào: “May quá, may quá.”
“Trọc Thanh.” Thái An Đế đột nhiên quay lại nói.
Đại tổng quản Trọc Thanh đang chờ ngoài cửa đi vào.
“Buổi tối theo trẫm xuất cung một chuyến.” Thái An Đế nhỏ giọng nói.
“Nô tài tuân chỉ.” Trọc Thanh cúi đầu nói.
“Không hỏi sẽ đi đâu à?” Thái An Đế hỏi.
Trọc Thanh mỉm cười: “Bây giờ trong Thiên Khải Thành chỉ có vị kia mới
đáng để bệ hạ đích thân tới gặp!”
“Được. Lúc trước trẫm bảo ngươi tiếp cận lão tam, khuyên nó vạch trần
chứng cứ phạm tội của Bách Lý Lạc Trần, nhưng hôm nay trẫm lại trực tiếp
đặc xá tội của Bách Lý Lạc Trần, khiến lão tam lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng
nan. Ngươi có biết vì sao không?” Thái An Đế lại hỏi.
Trọc Thanh vẫn lắc đầu: “Nô tài đâu có nghĩ nhiều như vậy, bệ hạ muốn ta
làm thì ta làm thôi.”
“Lão tam luôn làm việc quá hung ác, cũng quá vội vàng, trẫm thấy gần đây
hắn không an phận nên cho một bài học mà thôi.” Thái An Đế nói nhẹ như
không.
Trọc Thanh gật nhẹ đầu: “Vâng.”
“Có phải lúc trước ngươi nghĩ trẫm định lập Thanh Vương làm người kế vị
không?” Thái An Đế hỏi.
Trọc Thanh khép hai tay trong áo, nhìn trái nhìn phải nói: “Ban đêm trời
lạnh, để nô tài cho người đi lấy áo choàng cho ngài.”
Trời lặn trăng lên.
Trong quán tiếp đón, cả ngày không có chuyện gì.
Không ai tới chơi, cũng không ai ra ngoài. Bách Lý Đông Quân và Tư Không
Trường Phong luyện võ công cả ngày, Bách Lý Lạc Trần uống trà cả ngày.
“Ông nội, con đợi mãi chán lắm rồi, con muốn tới học đường.” Bách Lý
Đông Quân nói.
Lý Trường Sinh ở bên cạnh nói: “Những người quen cũ trong học đường đã
đi cả rồi, ngay cả Lôi Mộng Sát cũng bị Lang Gia Vương phái đi, ngươi tới
học đường làm gì, chỉ còn cái gã của Sơn Tiền thư viện thôi.”
Tư Không Trường Phong gật đầu nói: “Ta cũng rất muốn gặp tiên sinh.”
Bách Lý Lạc Trần nhìn lên trời: “Để mai đi, ta cảm thấy hôm nay sẽ có khách
đến.”
Vì vậy đám người lại bực bội ngán ngẩm ăn bữa tối, ăn xong lại ngồi trong
sân uống trà ăn điểm tâm nói chuyện phiếm. Lý Trường Sinh ngẩng đầu
nhìn vầng trăng tròn trên không trung, rất hứng thú ngâm thơ: “Câu hoài
dật hứng tráng tứ phi, Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt.”
(“Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân”, tác giả Lý Bạch
Bản dịch của thivien.net:
Lòng tràn hứng dật, tứ hùng bay
Trời xanh lên bắt vầng trăng lạ)
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong nhìn nhau, đồng thời rút vũ
khí bên người, nhảy lên ngăn trước mặt Bách Lý Lạc Trần.
Ở lối vào sân có một nam tử mặc mãng bào màu tím đang đứng.
Cảm giác mà hắn tạo cho Bách Lý Đông Quân, như vầng trăng trên bầu trời
kia.
Sáng tỏ nhưng lạnh lẽo.
Nam nhân kia giơ một ngón tay trắng trẻo ra, chỉ vào Bách Lý Đông Quân,
chậm rãi nói: “Ngươi chính là Bách Lý Đông Quân?”
Bách Lý Đông Quân cúi người: “Phải thì sao?”
“Trọc Thanh công công.” Bách Lý Lạc Trần nhấp một ngụm trà: “Lâu rồi
không gặp.”
“Nô tài tham kiếm Bách Lý hầu gia.” Trọc Thanh hành lễ, trả lời:”Nhờ phúc
của hầu gia, vẫn còn sống.”
“Đại tổng quản tới gặp ta, có chuyện gì?” Bách Lý Lạc Trần híp mắt nói.
Trọc Thanh mỉm cười: “Nô tài nào có tư cách bái kiến hầu gia.” Nói xong
hắn nghiêng người đứng sang bên, hơi khom người. Sau đó chỉ thấy một
nam tử mặc trường bào màu xám đi ra, bề ngoài nam nhân kia có lẽ tuổi
tác xấp xỉ Bách Lý Lạc Trần, nhưng gương mặt nho nhã hơn một chút, giống
người đọc sách hơn.
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong nhìn nhau, người trông
không đáng sợ như Trọc Thanh được xếp vào ‘Ma Đầu Bảng’.
“Quỳ xuống.” Bách Lý Lạc Trần trầm giọng nói.
Bách Lý Đông Quân sững sờ: “Vì sao?”
“Quỳ xuống.” Bách Lý Lạc Trần từ trên ghế đứng dậy: “Bái kiến hoàng đế bệ
hạ.”
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong lập tức hiểu ra, tuy không
mấy kính trọng Thái An Đế trước mặt, nhưng bọn họ vẫn cúi người quỳ
xuống: “Bái kiến bệ hạ.”
Lý Trường Sinh vẫn ngẩng đầu ngắm trăng, cứ như chỉ thấy vật trên trời chứ
không thấy chuyện nhân gian.
“Miễn lễ.” Thái An Đế phất tay, sau đó nhìn sang Bách Lý Đông Quân nhưng
lời nói lại là với Bách Lý Lạc Trần: “Nghe nói đứa cháu duy nhất của ngươi uy
vũ phi phàm, còn là đệ tử quan môn của Lý tiên sinh, hôm nay gặp mặt, quả
nhiên bất phàm.”
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong thối lui sang một bên. Bách
Lý Lạc Trần bước tới: “Bây giờ thần đang mang tội, bệ hạ tới đây gặp thần
có vẻ không ổn.”
“Mang tội gì trước, có kẻ ngu muội bị người khác mê hoặc nên mới tố cáo
ngươi thôi. Ngươi theo trẫm chinh chiến nhiều năm, sao lại có lòng mưu
phản được! Chắc chắn trẫm sẽ trừng trị đám người đó!” Thái An Đế nghiêm
mặt nói.
“Ngươi ấy, diễn quá giả!” Bách Lý Lạc Trần cười lắc đầu.
Thái An Đế cũng cười: “Nhìn ra thì thôi, sao phải nói ra?”
“Vào trong phòng rồi nói.” Bách Lý Lạc Trần nhẹ nhàng vung tay.
Thái An Đế gật nhẹ đầu, đứng dậy đi vài bước, sau đó lại liếc mắt nhìn sang
chỗ Lý Trường Sinh, hạ giọng gọi: “Lý tiên sinh?”
Lý Trường Sinh vẫn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, không buồn quay đầu
xuống, chỉ nói: “Cút.”
Thái An Đế khẽ nhíu mày, nhìn Trọc Thanh một cái, Trọc Thanh gật nhẹ đầu.