Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 256: Trận chiến sắp tới



Trong học đường, Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong thu hồi

binh khí, lau mồ hôi trên trán.

Trần Nho chỉ nhẹ nhàng phủi bụi bặm trên ống tay áo, mỉm cười: “Không

tệ.”

Tư Không Trường Phong dứt khoát ném trường thương xuống đất, nằm

ngửa người ra: “Hai người chúng ta tốn cả nửa ngày, cạn kiệt sức lực rồi,

tiên sinh thì tay trái một chưởng, tay phải một quyền, chưa dịch xa quá ba

bước. Có chỗ nào không tệ...”

Bách Lý Đông Quân đi tới cầm ấm trà lên uống một hơi cạn sạch: “Tiên sinh

là người đọc sách cơ mà? Sao đánh nhau tốt thế?”

“Dù sao ta cũng là viện giám của Sơn Tiền thư viện, Sơn Tiền thư viện sừng

sững trong giang hồ cả trăm năm không đổ, sao lại chỉ có người đọc sách

được? Ta là người hộ viện thế hệ này, đương nhiên biết đánh đấm rồi.” Trần

Nho đi tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân, cũng rót cho mình một chén trà.

“Hơn nữa đừng thấy ta nhẹ nhõm, thật ra cũng mệt mỏi lắm đấy.”

“Không nhìn ra.” Tư Không Trường Phong cười khổ.

“Dù sao cũng là người đọc sách, núi lở trước mặt cũng không đổi sắc. Có

mệt mỏi cũng phải giấu trong lòng.” Trần Nho uống một ngụm trà.

Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói: “Vậy ngài đi rồi, người hộ viện đời sau

của Sơn Tiền thư viện là ai?”

“Tạ Tuyên đấy.” Trần Nho cười nói.

Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Hắn, ngoài đọc sách ra hắn còn biết đánh

nhau à?”

Tư Không Trường Phong gãi đầu một cái: “Hắn nói không biết mà.”

“Bây giờ thì không, nhưng một ngày nào đó thì sẽ.” Trần Nho nói đầy ẩn ý.

“Có lẽ Thái An Đế định lập Lang Gia Vương làm thái tử.” Bách Lý Đông Quân

đột nhiên nói.

Tư Không Trường Phong giật mình, cho dù hắn cách xa triều đình nhưng

cũng biết câu này đại diện cho điều gì, hắn hạ giọng nói: “Đông Quân.”

Trần Nho khẽ nhún chân, một cơn gió lướt qua mũi chân, trong phương

viên ba mươi trượng, bụi bặm cuốn lên. Trần Nho gật nhẹ đầu: “Không có

ai.”

“Tiên sinh cũng sợ nhắc tới chuyện này? Sư phụ ta có sợ đâu.” Bách Lý

Đông Quân thần sắc không đổi.

Trần Nho ngửa đầu nhìn lên trời: “Tiên sinh đã là người siêu phàm thoát tục,

ta đâu có được như vậy, vẫn là nho sinh dưới trần gian. Sao ngươi lại nói

câu đó?”

“Ta chỉ nghĩ, chúng ta chạy ngàn dặm xa xôi tới đây, rốt cuộc ai sẽ được lợi.”

Bách Lý Đông Quân gõ nhẹ tay lên mặt bàn: “Sau chuyện Diệp tướng quân,

quan hệ giữa hoàng đế và ông nội vốn đã không hòa thuận, lần này Ngự

Sử Đài muốn điều tra ông nội ta, bất luận ra sao chỉ khiến quan hệ tệ hơn.

Nếu hắn trị tội ông nội ta, còn có thể hiểu là hạ quyết tâm thu hồi quân

quyền. Nhưng hắn lại không định trị tội ông nội ta, thế thì hắn làm vậy là vì

sao? Vị vương gia đã tố cáo sau này sẽ là cái đinh trong mắt phủ Trấn Tây

Hầu chúng ta. Nhưng Lang Gia Vương lại hộ tống ông nội, dọc đường hết

sức cung kính, giết địch đẩy lui địch, dừng cả sinh mạng bảo đảm an toàn

cho ông nội ta. Hắn, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng mà phủ Trấn Tây Hầu

chúng ta ưu ái. Mà có phủ Trấn Tây Hầu chúng ta ủng hộ còn vượt qua bất

cứ vị vương hầu nào trong thiên hạ này!”

“Phân tích không sai.” Trần Nho gật nhẹ đầu.

“Hoàng đế cũng ủng hộ tranh chấp bè phái?” Bách Lý Đông Quân nhíu mày

nói.

“Chẳng phải năm xưa Thái An Đế cũng đoạt được hoàng vị như vậy à?” Trần

Nho uống một ngụm trà: “Tới đây thôi.”

Bách Lý Đông Quân lùi lại một bước, cúi đầu: “Hiểu rồi, tiên sinh.”

“Một năm vừa qua ngươi đã thay đổi nhiều, không chỉ về mặt võ công.

Trước kia ngươi đã chẳng quan tâm mấy chuyện này.” Trần Nho nhìn Bách

Lý Đông Quân một cái.

Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Một năm qua ta ở trong gian nhà cũ của Cổ

Trần sư phụ, đọc rất nhiều sách cổ mà người lưu lại. Trước kia không thích

đọc sách, giờ nghĩ lại mới thấy tiên sinh nói đúng, trong sách tự có thiên

hạ.”

“Đọc sách biết thiên hạ lớn, còn rốt cuộc thiên hạ lớn đến đâu, còn phải

xem đường dưới chân mình.” Trần Nho cúi đầu: “Ta tới Thiên Khải cũng là

muốn mở mang thiên địa của mình.”

“Đã lâu không dùng bữa trong học đường.” Bách Lý Đông Quân ngồi

xuống: “Tối nay ăn ở đây nhé, tiên sinh thấy sao?”

“Đương nhiên là được.” Trần Nho phất tay nói: “Trường Phong.’

Bách Lý Đông Quân nhìn xung quanh một hồi: “Vẫn hơi hiu quạnh. Bọn Lôi

nhị ca, Lạc Hiên ca đều không ở đâu.”

“Thanh Ca công tử, Liễu Nguyệt công tử và Mặc Trần công tử đã rời khỏi

Thiên Khải Thành, vân du thiên hạ rồi. Tính cách bọn họ vốn thuộc về giang

hồ, không thuộc về triều đình.” Trần Nho nhấp một ngụm trà: “Mây gió

trong Thiên Khải Thành sắp đổi hướng, ở lại nơi này, cuối cùng sẽ bẩn y

phục.”

“Vậy tiên sinh thì sao?” Bách Lý Đông Quân tò mỏ hỏi: “Cũng ủng hộ Lang

Gia Vương à?”

“Ta là người đọc sách, ở đâu cũng như nhau.” Trần Nho thở dài: “Còn Lang

Gia Vương ấy à... tình cảnh của hắn hết sức khó xử.”

“Không nhắc tới mấy chuyện phiền lòng nữa. Đúng rồi, Lôi nhị ca đi đâu?

Nghe lời ngài nói thì hắn đâu có vân du thiên hạ?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Mơ ước của Lôi Mộng Sát là kiến công lập nghiệp, công lao trên chiến

trường. Con đường ở Thiên Khải là hắn tự chọn, đã không thể quay đầu lại.”

Trần Nho trầm giọng nói: “Hắn rời khỏi Thiên Khải là vì phụng lệnh, đi tìm

Cảnh Ngọc vương phi Dịch Văn Quân đang ở đâu.”

“Dịch Văn Quân, cô ấy đi đâu?” Bách Lý Đông Quân lập tức đứng dậy.

“Bị người khác cướp đi, những người đó có võ công rất cao, hành động

cũng rất nhanh chóng. Cảnh Ngọc vương phủ và Lang Gia vương phủ còn

chưa kịp phản ứng lại thì người đã rời khỏi Thiên Khải Thành rồi. Nghe nói

cuối cùng những người đó tới Nam Quyết, sau đó không rõ tung tích. Lôi

Mộng Sát phụng lệnh ra ngoài tìm kiếm, đến giờ còn chưa trở lại.” Trần Nho

chậm rãi nói.

Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Là Diệp Đỉnh Chi làm à?”

“Tạm thời chưa rõ. Thực lực những người kia quá mạnh, tông chủ Ảnh tông

đích thân ra tay cũng không cản nổi, ta cho rằng không phải Diệp Đỉnh Chi

làm.” Trần Nho trầm giọng nói: “Nhưng ta cảm thấy chuyện này có liên

quan tới Diệp Đỉnh Chi, thậm chí nơi cuối cùng Dịch Văn Quân đi tới chính

là chỗ của Diệp Đỉnh Chi.”

“Vậy à.” Bách Lý Đông Quân ngồi xuống, cúi đầu trầm ngâm.

“Hình như ngươi không vui vẻ cho lắm?” Trần Nho hỏi.

Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng: “Cứ cảm thấy... hơi bất an.”

Sắc trời nhanh chóng chuyển tối, ba người ăn bữa tối đơn giản trong sân.

So với Lý tiên sinh xuất thế có thể tôn là thánh nhân trong miệng Trần Nho,

bản thân hắn lại thanh đạm hơn nhiều, chỉ có một bình rượu nhạt, chút

thức ăn. Nhớ lại Lý tiên sinh năm xưa, bữa nào cũng có gà quay, không thể

thiếu rượu ngon, đúng là nhàm chán...

Bách Lý Đông Quân chép miệng buông đũa: “Ta về đây. Tư Không Trường

Phong, tối nay ngươi ở lại học đường đi.”

“Hả? Vì sao?” Tư Không Trường Phong nghi hoặc.

Bách Lý Đông Quân vỗ vai hắn: “Trần tiên sinh cũng coi như nửa sư phụ, đã

lâu không gặp, đêm nay lãnh giáo võ công đi. Chẳng bao lâu nữa chúng ta

sẽ rời Thiên Khải Thành rồi.”

“Các ngươi đi rồi, ta vẫn ở lại được mà...” Tư Không Trường Phong ngơ

ngác.

“Cứ thế đi.” Trần Nho giơ tay chặn Tư Không Trường Phong đang định đứng

dậy: “Đi đường cẩn thận.”

Bách Lý Đông Quân cúi đầu nói: “Tiên sinh yên tâm, sẽ không chết đâu.