Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Nói tới hai chữ làm màu, Bách Lý Đông Quân không khỏi nhớ lại vị sư
huynh Thanh Ca công tử Lạc Hiên. Trước khi xuất hiện là phải tấu nhạc, hiện
thân thì phải rải hoa, sau khi rải hoa chắc chắn sẽ mỉm cười, sau khi mỉm
cười thì nhặt hoa, nhặt hoa xong thì nói một câu.
“Xin chào, ta là Thanh Ca công tử Lạc Hiên.”
So với đám người này, đội nón che ngư dân giả bộ cao nhân, mặc áo lòe
loẹt kêu Phượng Hoàng, cộng với cái loại đang đánh nhau mà đi thổi tiêu,
có thể nói phương diện làm màu này chỉ hơn chứ không kém.
Thế thì sau này mỗi khi xuất hiện, mình nên làm gì?
Chắc chắn là phải uống rượu rồi?
Bách Lý Đông Quân cầm bình rượu bên hông lên, ngửa mặt lên trời uống
một ngụm. Bình rượu của y làm bằng bạch ngọc, vừa nhìn là biết không
phải vật phàm. Bốn người thấy động tác này của Bách Lý Đông Quân là giật
nảy mình, sợ trong bình rượu kia giấu vũ khí lợi hại gì đó.
Nhưng Bách Lý Đông Quân chỉ uống một ngụm rượu mà thôi.
Cũng phải có một lời dạo đầu chứ.
Ta là Bách Lý Đông Quân? Quá bình thường, phải có danh hiệu đi kèm. Ta là
Thanh Ca công tử Lạc Hiên, ta là Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong, ta là
Lý tiên sinh ở học đường. Thế còn mình thì sao?” Ta là Càn Đông Thành tiểu
bá vương Bách Lý Đông Quân? Không được, không được, danh hiệu này là
từ hồi trước, bây giờ không thể gọi vậy được, thiên hạ rộng lớn, Càn Đông
Thành đã là gì? tiểu bá vương đã là gì? Ông nội còn được tôn làm Sát Thần
cơ mà.
Ngay thời khắc sinh tử mà Bách Lý Đông Quân lại thất thần.
Nhưng bốn sát thủ ‘Tiêu Thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng Lai Nghi’ lại
không dám hành động thiếu suy nghĩ, đều nghĩ rằng người trẻ tuổi đầy rẫy
chiêu lạ này đang chuẩn bị làm gì đó.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí bỗng trở nên quái dị.
Bốn người đứng yên tại chỗ, nín thở chờ đợi.
Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày, chìm vào trầm tư.
Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu y...
Bách Lý Đông Quân mỉm cười, giơ Bất Nhiễm Trần bên tay phải lên, tay trái
cầm bình rượu ngửa đầu uống một hơi, y buông bình rượu xuống, mỉm
cười.
“Xin chào, ta là Tửu Tiên, Bách Lý Đông Quân.”
“Cái gì?” Đám người sửng sốt.
“Ha ha ha ha, hay lắm!” Bách Lý Đông Quân xuất kiếm lao tới bên cạnh đao
khách kia: “Ngươi rút lui trước đi.”
Đao khách gầm lên một tiếng, rút trường đao, chém thẳng về phía Bách Lý
Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân vung trường kiếm, không cần nhìn cũng đánh rơi đao
của hắn xuống dưới đất, sau đó giơ chân đá bây hắn ra ngoài.
Đao khách bị đá bay ra, đập vào tường đá, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Bách Lý Đông Quân lại uống một ngụm rượu, nhìn sang cô gái quần áo sặc
sỡ kia.
Cô gái kia ánh mắt sáng lên, mỉm cười, dịu dàng gọi: “Công tử...”
Trong ánh mắt như thoáng hiện sắc đỏ yêu dị.
Thân hình Bách Lý Đông Quân lập tức trì trệ.
Gương mặt cô gái quần áo sặc sỡ càng dịu dàng: “Công tử, đời này phải
biết thương hoa tiếc ngọc chứ.”
Ánh mắt Bách Lý Đông Quân cũng mềm ra, từ từ đặt kiếm xuống.
Cô gái sặc sỡ kia bước mấy bước, đi tới trước mặt Bách Lý Đông Quân, giơ
cánh tay nhẹ nhàng vuốt cằm Bách Lý Đông Quân, giọng điệu yêu kiều:
“Đúng là một thiếu niên tuấn tú...”
Trên tường đá, nam tử cầm ngọc tiêu lại thổi khúc nhạc câu hồn đoạt phách
kia, đứa bé cầm vũ khí kỳ quái đứng bên cạnh hắn, cảnh giác nhìn xuống
dưới.
“Người kia, chắc là trúng mị thuật của Phượng Hoàng rồi?” Đứa bé hạ
giọng nói.
Nam tử không trả lời, chỉ thổi khúc nhạc kia, âm điệu càng lúc càng cao.
Đầu ngón tay của cô gái quần áo sặc sỡ lóe lên ánh bạc, dừng lại trước yết
hầu của Bách Lý Đông Quân.
“Thật đáng tiếc.”
Cô gái giơ tay vạch nhẹ một cái.
Nhưng ngay lúc này yết hầu của Bách Lý Đông Quân lại co về phía sau một
tấc. Sau đó Bách Lý Đông Quân há miệng phun ra một ngụm rượu, bắn
thẳng về phía cô gái y phục sặc sỡ kia. Cô gái nhanh chóng thối lui, nhưng
vẫn bị phun rượu vào người, cô bực bội lau người, vẻ mặt kinh hãi.
Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Ngươi phải thấy may vì gặp ta chứ không
phải gặp cậu của ta, Ôn Hồ Tửu. Nếu không chắc chắn trong rượu này có
độc, cái mặt xinh xắn của ngươi cũng chẳng chịu nổi.”
Cô gái y phục sặc sỡ tức tối quát khẽ: “Vì sao ngươi không trúng mị thuật!”
Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Ta cảm thấy nguyên nhân rất đơn giản.”
“Cái gì?” Cô gái kia lùi lại phía sau một bước.
“Ngươi còn chưa đủ... xinh đẹp.” Bách Lý Đông Quân ra vẻ đương nhiên:
“Thế nên không quyến rũ được ta thôi!”
Cô gái y phục sặc sỡ sửng sốt, trường kiếm đã đánh tới trước mặt.
Nam tử cầm tiêu trên tường nôn nóng, tiếng tiêu càng nhanh chóng, trán
đã đầy mồ hôi.
Người trẻ tuổi bên dưới trông mới ít tuổi thôi nhưng vì sao nội công lại
hùng hậu như vậy. Ma âm của mình đã thổi vào tai hắn lâu như vậy, sao
không có chút hiệu quả nào?
Cô gái y phục sặc sỡ né trái né phải, đầu cũng đầy mồ hôi, cô ngẩng đầu
lên hô:”Tiêu Thiều, ngươi đang làm gì vậy!”
“Tiếng tiêu này rất dễ nghe, nghe xong ta cũng muốn nhảy một bài. Thật ra
ta còn một chiêu rất lợi hại, cầm kiếm khiêu vũ, nhưng các ngươi còn chưa
đủ tư cách.” Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng: “Không được thấy.”
Cuối phố, một nam tử mặc mãng bào cầm kiếm cúi đầu mỉm cười: “Đây là
sát thủ dưới trướng Thanh Vương à? Tiêu Thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng
Lai Nghi. Đúng là vô dụng.”
“Thế nên Thanh Vương mới kém Cảnh Ngọc Vương, càng không bằng Lang
Gia Vương. Đừng nói cao thủ trong phủ bọn họ, chỉ riêng Lang Gia Vương
thôi, ở đây có ai là đối thủ của hắn.” Bên cạnh hắn
là một nam tử cao gầy mặc y phục giống hệt, lên tiếng trả lời.
“Vốn tưởng hôm nay chỉ đứng ngoài quan sát, không ngờ lại phải rút kiếm
thật. Đại tổng quản đúng là không chào đón ta, giao cho ta công việc khó
khăn như vậy. Giết cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu, đúng là điên.” Nam
mặc mãng bào khẽ lắc đầu.
“Ta cũng muốn phân ưu cho đại tổng quản, nhưng võ công của ta rất bình
thường.” Nam tử cao gầy khẽ thở dài.
“Hay cho một tổng quản chưởng sách võ công rất bình thường, đừng làm
ta cười rụng cả răng.” Nam tử mặc mãng bào hừ lạnh nói.
Nam tử cao gầy đổi đề tài: “Ngươi cảm thấy bọn chúng còn đánh được bao
lâu?”
“Chỉ mười chiêu thôi. Thật ra từ đầu thằng nhóc tên Bách Lý Đông Quân đã
nắm giữ chiến cuộc rồi. Tiêu Thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng Lai Nghi, chủ
yếu dựa vào truyền ma âm vào tai, lại thêm mị thuật của Phượng Hoàng.
Cửu Thành một đao đoạt mạng, với Lai Nghi ra tay trong lúc sinh tử. Đầu
tiên hắn xóa sạch nhuệ khí đao khách của bọn chúng, sau đó lại ép ra quân
cờ sinh tử của chúng, lại còn cố ý giả vờ yếu thế để tiếng tiêu và mị thuật
vây khốn rồi tìm cơ hội phản kích, phá hỏng tự tin của sát thủ. Bây giờ bốn
người này đã không còn tin tưởng mình có thể giết chết đối phương.” Nam
tử mặc mãng bào trầm giọng nói: “Đúng như đại tổng quản đã nói, không
thể coi thường.”
“Ta không thích giết người, cho dù các ngươi tới giết ta.” Bách Lý Đông
Quân nhìn cô gái y phục sặc sỡ, hạ giọng nói: “Đi chưa?”
Cô gái vừa thối lui vừa cười khổ: “Đi đâu? Nhiệm vụ thất bại, làm sao Thanh
Vương bỏ qua cho chúng ta được?”
“Ồ? Thanh Vương, cái tên thú vị đấy.” Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng lao
tới: “Thế thì không còn cách nào rồi.”