Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
“Cứ đi như vậy thật sao?” Lạc Thủy nhìn Nam Cung Xuân Thủy: “Dù sao
cũng là sư đồ, chàng đúng là hơi tuyệt tình đấy. Không nói với hắn mấy lời
cuối cùng à?”
Nam Cung Xuân Thủy khoanh tay nhìn về xa xăm, trầm ngâm một lát rồi
thở dài: “Được rồi, nếu nàng đã nói vậy thì để lại mấy lời. Lạc Hà!”
Lạc Hà lập tức kéo dây cương: “Anh rể, có gì dặn dò?” Vốn dĩ hắn rất bất
mãn về vị anh rể này, mãi tới khi anh rể thể hiện công phu chấn nhiếp thiên
địa cho hắn thấy, sau đó hắn đã tuyên thề, phải theo phía sau vị anh rể này,
học được ba thành công phu của hắn là thỏa mãn rồi.
“Mượn đại đao của ngươi dùng một lát!” Nam Cung Xuân Thủy từ trong xe
ngụa nhảy lên, giơ tay cầm thanh trường đao bên cạnh Lạc Hà, sau đó điểm
mũi chân, đứng trên nóc xe ngựa. Hắn nhìn về phía Tuyết Nguyệt thành,
đột nhiên ngẩn ngơ.
Cứ như mấy trăm năm trước tỉnh mộng, mình vẫn là thiếu niên, cùng bằng
hữu thân thiết nhất Thi Tiên vân dung giang hồ. Năm đó bọn họ cũng là
loại ngông nghênh, không để bất cứ ai trong mắt, chỉ muốn tung hoành
thiên hạ.
Sau này, bọn họ thật sự tung hoành thiên hạ, toàn bộ thiên hạ đều đồn đại
về tên họ. Nhưng bọn họ cũng phạm phải rất nhiều sai lầm, có sai lầm
khiến cho rất nhiều người rời khỏi, trong đó bao gồm cả vị Thi Tiên tuyệt
thế kia.
“Mấy trăm năm rồi.”
“Lý Huyền, ta vẫn nhớ năm xưa ngươi để cho ta bốn chữ.”
“Bây giờ ta để lại bốn chữ này cho đồ đệ của ta.”
Nam Cung Xuân Thủy cầm đại đao, trường đao giơ cao, đao khí phóng lên
tận trời, ngay cả áng mây trên không trung cũng bị đao khí xua tan.
Lạc Hà quay đầu lại, hai mắt trợn tròn: “Đao... đao pháp này!”
“Tới giờ chàng ấy đã chẳng cần kiếm pháp đao pháp gì, tiện tay vung lên là
pháp môn tuyệt thế.” Lạc Thủy cũng đi ra khỏi xe ngựa, xoay người nhìn
Nam Cung Xuân Thủy cầm đao bay lên không, đao phong thổi qua, vén mái
tóc cô.
Bên dưới Thương Sơn, Bách Lý Đông Quân đang phi nước đại, thế nhưng
sau khi cảm nhận được đao khí ngất trời kia, y lập tức dừng lại.
Nguyệt Dao hạ xuống bên cạnh y, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Đây là uy thế cỡ
nào.” Cô từng thấy phụ thân mình trong thời đỉnh phong, nhưng cho dù là
lúc đó, vẫn kém hơn uy thế kia không chỉ một phần.
Bách Lý Đông Quân lại không hề kinh ngạc, ngày đó trong Đường gia bảo,
Bách Lý Đông Quân từng thấy Nam Cung Xuân Thủy giơ tay vào Thần Du;
đối mặt với hàng loạt cao thủ Ôn Hồ Tửu, Đường lão thái gia, Đường Linh
Hoàng bao vây mà vẫn dễ dàng chiến thắng. Nhưng hôm đó khí tức cảnh
giới của Nam Cung Xuân Thủy đều rất trầm tĩnh, nếu nói hôm ấy là núi, vậy
hôm nay chính là biển.
Dâng trào mãnh liệt!
“Sư phụ, ngài định đi thật à.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.
Ở phía khác, ánh mắt Lạc Hà càng trợn tròn. Lúc đầu Lạc Hà còn không hiểu
vì sao Nam Cung Xuân Thủy giơ đao múa lên trời, nhưng chậm rãi quan sát
một lúc, hắn đã nhận ra Nam Cung Xuân Thủy đang làm gì.
Nam Cung Xuân Thủy đang viết lên bức tường của Tuyết Nguyệt thành.
“Thế này đi.” Nam Cung Xuân Thủy đột nhiên thu đao, vung lên, ném xuống
bên cạnh Lạc Hà, sau đó xoay người cao giọng nói: “Lên đường.”
Xe ngựa chậm rãi khởi hành, không quay đầu lại nữa.
Cuối cùng Bách Lý Đông Quân cũng ra tới cửa thành, ngẩng đầu nhìn bốn
chữ trên tường thành.
Hành động tùy tâm.
“Hành động tùy tâm, hành động tùy tâm.” Bách Lý Đông Quân hạ giọng thì
thào: “Đây là câu nói cuối cùng mà sư phụ để lại cho ta ư?’
Nguyệt Dao cũng hạ giọng đọc theo, sau đó nghi hoặc: “Sao sư phụ ngươi
lại đột nhiên rời khỏi?”
“Ta và nàng có ước hẹn khi dương danh thiên hạ sẽ gặp lại, ta và sư phụ
cũng có một ước định. Ngày nào ta vào được Quan Tuyệt Bảng, như vậy ba
người trong môn phái chúng ta sẽ do ta phụ trách. Người muốn tới hải
ngoại gặp tiên, không biết ngày về. Nhưng sư phụ nói không biết ngày về
rất có thể là không về. Thế nhưng ta không ngờ ông ấy lại đi nhanh như
vậy, thậm chí không nói lời tạm biệt.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.
Nguyệt Dao nhíu mày: “Tuyệt tình đến vậy ư?”
“Không phải, thật ra sư phụ rất đa tình, chẳng qua là tới tuổi của người rồi,
đa tình là chuyện rất khó xử, cho nên cứ một lời không hợp là bỏ đi. Năm
đó ở Thiên Khải Thành đã vậy, bây giờ cũng thế.” Bách Lý Đông Quân thở
dài.
Trên xe ngựa, Nam Cung Xuân Thủy nhẹ nhàng lau khóe mắt.
Lạc Thủy ở bên cạnh lại thấy hơi buồn cười: “Chàng sao vậy?’
“Vừa rồi dùng đao viết chữ lên thành, có bụi bay vào mắt.” Nam Cung Xuân
Thủy lẩm bẩm.
Lạc Thủy thở dài.
Tính con nít cũng là thiên hạ đệ nhất.
Nam Cung Xuân Thủy quay đầu sang, đột nhiên huýt sáo, là một khúc nhạc
nhẹ nhàng tiêu sái.
Mấy trăm năm rồi, luôn sống trong cảnh ly biệt như vậy.
Không ai có thể bầu bạn với mình mãi mãi, mỗi người chỉ là khách qua
đường trong cuộc đời này.
Chỉ có lần này, đối với Bách Lý Đông Quân, là mình thật sự dụng tâm.
Vì hắn rất giống ngươi.
Lý Huyền.
Hắn cũng thích rượu như ngươi, hắn cũng gặp một cô gái từ thuở thiếu
thời rồi nhớ mãi không quên, hắn cũng có tài hoa võ học trời sinh.
Khác biệt duy nhất là năm xưa ngươi không tránh được bị cuốn vào tranh
đấu trong triều đình, còn Bách Lý Đông Quân, chỉ sống trong giang hồ.
Nam Cung Xuân Thủy huýt sáo xong, đặt tay lên eo, đột nhiên thấy thất
vọng: “Quên cầm rượu rồi.”
“Ở đây.” Một tiếng hô to vang lên, một hồ lô rượu từ bên ngoài ném vào.
Nam Cung Xuân Thủy giơ tay đón lấy, ngửa đầu uống một ngụm rồi cười
nói: “Là Phong Hoa Tuyết Nguyệt của thằng nhóc kia?”
“Không chỉ Phong Hoa Tuyết Nguyệt, còn cả Tinh Dạ, Trường An gì đó, ta
mang theo hết.” Lạc Hà cười vang.
Nam Cung Xuân Thủy nhíu mày: “Tốt lắm.”
Trong Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý Đông Quân nhìn bốn chữ trên tường, hít
một hơi thật sâu rồi lớn tiếng nói: “Đệ tử xin ghi nhớ.”
Tiếng nói được truyền nội lực hùng hậu, lan xa vài dặm.
Nam Cung Xuân Thủy sặc ngụm rượu: “Nhớ thì nhớ, còn hét lớn thế làm
gì!”
Bách Lý Đông Quân nhìn sang phía Nguyệt Dao, ánh mắt hơi áy náy: “Xin
lỗi, khó khăn lắm mới gặp được nhau mà lại gặp chuyện như vậy.”
“Không sao.” Nguyệt Dao lắc đầu.
“Thế thì, lần này tới đây, là xảy ra chuyện gì à?” Bách Lý Đông Quân đột
nhiên hỏi.
Nguyệt Dao sửng sốt nhìn Bách Lý Đông Quân.
Ánh mắt trong trẻo, như đang nói một chuyện hiển nhiên.
“Chẳng lẽ ta tới tìm ngươi chỉ vì có chuyện gì đã xảy ra hay sao?” Nguyệt
Dao thở dài: “Mục đích của ta rõ ràng vậy à?”
Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Không sao.”
“Thế thì vào phòng ngươi nói chuyện nhé?” Nguyệt Dao nói.
“ Được.” Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu.
Vì vậy Bách Lý Đông Quân dẫn Nguyệt Dao đi vào, dọc đường có người
trêu ghẹo gọi Bách Lý Đông Quân là tiểu thành chủ, Bách Lý Đông Quân chỉ
có thể bất đắc dĩ xua tay liên tục. May mà chỗ y ở cách cửa thành không xa,
đi khoảng một ném hương là đến.
“Gian nhà ngươi thật trống trải.” Nguyệt Dao nói.
Bách Lý Đông Quân sửng sốt, bước vào gian nhà, nhìn trong nhìn ngoài
một lượt, đột nhiên gương mặt đỏ bừng, dáng vẻ tức tối. Y cố kiềm chế rồi
nói với Nguyệt Dao: “Nguyệt Dao tỷ tỷ, đợi một chút. Có lẽ ta cần mắng
chửi.”
Nguyệt Dao sững sờ: “Được thôi.”
Bách Lý Đông Quân đột nhiên giậm hai chân xuống đất, vung song chưởng
lên không trung.
Chân khí toàn thân bộc phát!
Nguyệt Dao nhíu mày, mắng chửi thì mắng chửi, vận chân khí làm gì?
Sau đó Bách Lý Đông Quân đẩy chân khí lên, phun lên không trung, âm
thanh vang vọng thiên hạ. Tất cả mọi người trong Tuyết Nguyệt thành đều
phải che lỗ tai.
“Lạc Hà! Con mẹ nhà ngươi!”
Cách đó mấy chục dặm, nam tử trẻ tuổi khôi ngô vung tay, vẻ mặt đắc ý.