Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Phi Trản ngồi xuống ghế, hắn biết đây không phải chuyện dễ quyết định.
Hắn hiểu, nhưng không thể chờ quá lâu.
“Ta không biết bao giờ Diệp công tử sẽ về, nhưng ta phải đi trước khi hắn
về. Nếu Dịch cô nương muốn đi với ta, xin hãy quyết định trước lúc đó.” Phi
Trản nhắc nhở.
Dịch Văn Quân lại như không nghe thấy, vẫn lặng lẽ ngồi đó, chìm vào trầm
tư.
Cuối cùng Phi Trản đứng dậy, cúi đầu: “Thôi cứ như vậy đi, ta sẽ nói với Lạc
phó đô thống về quyết định của Dịch cô nương.”
“Đợi đã.” Dịch Văn Quân đột nhiên gọi hắn lại: “Không thể để ta suy nghĩ
thêm một chút à?”
“Bệnh tình của Tiêu Vũ điện hạ rất nặng, có lẽ cậu ấy không thể đợi Dịch cô
nương lâu như vậy.” Phi Trản lắc đầu.
Dịch Văn Quân cau mày, cuối cùng đành thở dài một tiếng: “Thôi được rồi,
ta đi theo ngươi. Nhưng có thể cho ta chút thời gian không, ta muốn để lại
cho Diệp Đỉnh Chi một bức thư.”
“Xin hãy nói ngắn gọn thôi.” Phi Trản gật nhẹ đầu.
Dịch Văn Quân tới cạnh bàn, lấy giấy bút ra, trầm ngâm một lát rồi đặt bút
viết.
“Phu quân Đỉnh Chi, gần đây thiếp thường gặp ác mộng...”
Sau thời gian một nén hương, Dịch Văn Quân đặt bức thư xuống, cuối cùng
ôm lấy đứa trẻ trên giường, đặt vào trong nội. Cô hôn đứa bé một cái: “An
Thế, mẹ đi xa nhà một chuyến, không bao lâu nữa sẽ về.”
“Còn mang cho con một vị ca ca trở về.”
Con mắt vốn ủ rũ của Phi Trản đột nhiên nhướn lên.
Dịch Văn Quân nhìn hắn một cái, nói rất kiên quyết: “Đúng vậy, ta không chỉ
muốn thấy Tiêu Vũ, ta còn muốn chữa khỏi cho nó, mang nó về.”
Gương mặt Phi Trản vẫn không chút biểu cảm: “Được.”
Dịch Văn Quân xoay người, cầm thanh trường kiếm lên, đặt bức thư trên
bàn rồi đi ra khỏi phòng. Phi Trản cũng đứng dậy đi theo.
Một chiếc xe ngựa đang đỗ bên ngoài, Dịch Văn Quân đi tới, Phi Trản ngồi
sau ngựa, vung roi: “Dịch cô nương, không hối hận chứ?”
“Ta tin tưởng sư huynh, cũng tin tưởng Đỉnh Chi, không hối hận.” Dịch Văn
Quân nói.
“Được.” Phi Trản vung roi, xe ngựa nhanh chóng rời khỏi.
Lúc này, Dịch Văn Quân còn ý thức được đây sẽ là chuyện khiến cô hối hận
cả đời. Không phải vì hối hận vì đã rời khỏi mà hối hận vì không tin tưởng
Diệp Đỉnh Chi thêm chút nữa. Nếu cô ở lại đợi Diệp Đỉnh Chi, nói với hắn
mình mong hắn sẽ đi theo mình, có lẽ kết quả cuối cùng sẽ hoàn toàn khác
biệt.
Sau khi hai người đi khỏi, Phi Ly đi vào trong phòng, nhún vai một cái:
“Đúng là lợi hại, trương cái mặt không biểu cảm ra nói hươu nói vượn,
nhưng tất cả mọi người vẫn tin tưởng. Để ta xem thử ngươi viết cái gì nào?”
Diệp An Thế ba tuổi không khóc tiếng nào, chỉ tò mò nhìn Phi Ly.
Phi Ly đọc thư, khen không dứt lời: “Chậc chậc chậc, không ngờ vị Cảnh
Ngọc vương phi của chúng ta... à không đúng, hình như bây giờ hoàng đế
đã phong cô ta làm Tuyên Phi rồi. Tuyên Phi này viết văn không tệ, mang
đậm thâm tình, khiến người ta cảm động tới rơi lệ. Ngay cả ta cũng thấy
cảm động vì tấm lòng người mẹ của cô nàng này. Chỉ có điều...” Phi Ly cất
lá thư trên bàn đi, nhấc cây bút lông lên.
Hồn Quan Phi Ly, thuật thư pháp đứng đầu Thiên Ngoại Thiên, am hiểu
nhất là bắt chước nét bút người khác. Đọc xong lá thư thì bút pháp của
Dịch Văn Quân cũng bị hắn ghi nhớ, sau đó đặt bút, mỗi chữ đều như Dịch
Văn Quân tự tay viết lên.
Nhưng nội dung bức thư đã thay đổi long trời lở đất.
“Giết người tru tâm, Vô Tướng sứ đâu phải chỉ biết thuật thấu tâm, rõ ràng
là thuật tru tâm mà.” Phi Ly thu bút, nhìn qua một lượt, mỉm cười hài lòng:
“Thế này đi.” Hắn vung bút lên rồi đi ra ngoài.
Diệp An Thế ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên nói: “Ngươi cười cái gì?”
Phi Ly giật mình, quay lại nhìn Diệp An Thế, đột nhiên cau mày.
Sát khí bùng lên.
Trong tình huống bình thường, đứa bé sẽ bị dọa tới mức phát khóc, nhưng
Diệp An Thế vẫn mơ to đôi mắt, nhìn Phi Ly.
Phi Ly bị nhìn tới mức trong lòng run rẩy, hỏi: “Thằng nhóc thối nhà ngươi
nhìn cái gì?”
Diệp An Thế nghiêng cổ: “Ngươi, người xấu.”
“Thằng nhãi lắm mồm.” Phi Ly vung tay, một ít bột phấn bay ra.
Diệp An Thế ngửi một cái, lập tức nhắm mắt lại, ngã xuống giường ngủ
thiếp đi.”
“Quên hết chuyện vừa rồi đi.” Phi Ly cười gằn: “Thật ra rất muốn giết chết
ngươi, như vậy thì Diệp Đỉnh Chi sẽ càng căm hận. Thế nhưng Vô Tướng sứ
đã căn dặn không được động tới ngươi, ta sợ mình tùy tiện ra tay, ván cờ sẽ
thay đổi.” Phi Ly ra khỏi cửa phòng, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.
Khi Diệp Đỉnh Chi trở về, mặt trời đã lặn đằng tây. Hắn đã chuẩn bị để chịu
mắng, tới ngoài cửa đã hô to: “Ai da, lần này ta cũng muốn về sớm, khổ nỗi
tên Trương đồ tể cứ bảo hôm nay vừa giết heo, muốn mời ta ở lại uống
một chén. Ta nói uống một chén thì uống một chén thôi, ai ngờ hắn cứ cố
giữ ta lại kể lể chuyện người vợ bị bệnh chết của mình. Lúc đầu ta định mặc
kệ hắn, nhưng cuối cùng mềm lòng, nghe hắn lải nhải cả một canh giờ nên
mới về muộn.
“Nương tử, đừng làm lơ ta như vậy chứ, nương tử à. Ta mua viên gạo nếp
mà nàng thích ăn nhất này.”
“Còn có một bình rượu hoa quế nữa đấy.”
“Nương tử!”
“Nương tử?”
Diệp Đỉnh Chi nhíu mày, đặt đồ trong tay xuống, chậm rãi đi vào trong
phòng, Hắn vận chân khí đảo qua gian nhà tranh một vòng nhưng chỉ phát
hiện một hơi thở yếu ớt, chắc là Diệp An Thế. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa, đi
vào trong nhà, quả nhiên chỉ có Diệp An Thế nằm trong nôi ngủ say, trong
nhà không có ai khác.
“Kỳ quái, đã muộn rồi sao nương tử lại ra ngoài?” Diệp Đỉnh Chi nhìn quanh
nhà, thấy bức thư trên mặt bàn. Hắn đi tới mở bức thư ra.
Cách xa gian nhà tranh trăm trượng, Phi Ly và Nguyệt Khanh đang quan sát
từ xa.
“Ngươi nghĩ Diệp Đỉnh Chi sẽ ra sao?” Phi Ly hỏi.
Nguyệt Khanh suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta đoán lát nữa gian nhà kia sẽ sụp
đổ!”
Rầm một tiếng, gian nhà tranh phía xa đã sụp.
“Có phải ngươi viết thư rất quá đáng không?” Nguyệt Khanh hỏi.
Phi Ly nhún vai: “Thực ra chỉ nói là hoàng đế lấy tính mạng Tiêu Vũ và Lạc
Thanh Dương ra ép Dịch Văn Quân, Dịch Văn Quân không thể không trở lại
Thiên Khải Thành. Cuối cùng thay Dịch Văn Quân biểu lộ lòng cảm tạ và
tình cảm tiếc nuối, cám ơn đời này đã gặp nhau, xin hẹn kiếp sau.”
Nguyệt Khanh thở dài: “Chắc chắn lúc này Diệp Đỉnh Chi sẽ nổi điên lao tới
Thiên Khải Thành.”
Phi Ly gật nhẹ đầu: “Cho nên chúng ta phải ngăn hắn lại ở đây.”
“Có làm nổi không? Mấy năm nay tuy hắn lặng lẽ ở đây làm một người bình
thường, nhưng võ công không hề sa sút.” Nguyệt Khanh nói.
Phi Ly mỉm cười: “Năm xưa ta có thể đánh cho hắn không đứng lên nổi, bây
giờ cũng có thể.”