Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Thiên Khải học đường.
Từ khi Bắc Ly dựng nước tới giờ, đã có vô số anh hùng hào kiệt, tới mức hai
chữ ‘học đường’ vốn chỉ chung chung, giờ lại mang ý chỉ riêng.
Trong thiên hạ không có học đường nào khác, có thể dừng hai chữ này để
hiểu ý nghĩa của nó.
Nguyệt Dao nhìn Bách Lý Đông Quân một cái, Bách Lý Đông Quân lắc đầu:
“Học đường rộng lớn như vậy, ngoài Lý tiên sinh ra còn có rất nhiều giáo
viên, đồ tử đồ tôn trải khắp thiên hạ, ta chưa từng gặp vị Quân Ngọc này.”
“Không chỉ có ngươi chưa từng gặp ta, Lôi Mộng Sát, Cố Kiếm Môn, Lạc
Hiên,Liễu Nguyệt, Mặc Hiểu Hắc, Tiêu Nhược Phong, bọn họ đều chưa từng
gặp ta.” Quân Ngọc cười nói.
Bên kia, lão già đã mất kiên nhẫn, đột nhiên cất bước đi về phía trước.
“Ai da, xem ra đã quyết định rồi?” Quân Ngọc nhún vai.
“Là sao?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Cái tên này âm thầm bày trận rồi đây. Nhưng chỉ là Kỳ Môn Độn Giáp, mấy
năm nay ta đã may mắn chứng kiến bản thật rồi. Bên Bắc Khuyết các
ngươi...” Quân Ngọc giơ một ngón tay phải ra vẫy vẫy: “... không đủ tư
cách.”
Vừa dứt lời, thân hình Vô Tác sứ đột nhiên biến mất.
“Bên trên.” Quân Ngọc nhẹ nhàng khoát tay.
Chỉ thấy Vô Tác sứ đột nhiên từ trên đầu giáng xuống, một quyền đấm
thẳng ra.
Bị Quân Ngọc ngăn cản vững vàng.
Thân hình lại đột nhiên biến mất.
“Bên trái.” Con mắt Quân Ngọc không nháy tới một cái, vung tay trái lên.
Lại ngăn cản một quyền.
“Phía sau.” Quân Ngọc xoay người một cái, đá bay Vô Tác sứ ra ngoài.
“Ngươi có thấy rõ không?” Nguyệt Dao nhíu mày hỏi.
Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Vô Tác sứ này cứ như xuất hiện giữa hư không,
vốn không có đường đi, không thấy rõ.”
Quân Ngọc dừng lại một chút, đột nhiên nhìn mặt đất bên dưới, có vẻ bực
bội nói: “Đừng nấp nữa, dưới đấy ngột ngạt lắm.”
Mặt đất lập tức nứt toác ra, Vô Tác sứ vung quyền đánh thẳng tới hạ môn
của Quân Ngọc.
“Hạ lưu.” Quân Ngọc nghiêng người, trực tiếp xách Vô Tác sứ lên, sau đó
đấm ra một quyền.
Lại một quyền.
Lại quyền nữa.
Từng quyền đều đánh vào thịt, tiếng động thanh thúy khó tả.
“Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu
đức tái vật. Hạo nhiên chính khí của quân tử, không thắng ở cái lớn, cái khí
tự mãn của tiểu nhân, không thắng ở cái nhỏ.” Cuối cùng Quân Ngọc đánh
bay Vô Tác sứ rồi thu quyền cười nói: “Trong lòng ta có hạo nhiên chính khí,
trên tay có quân tử quyền. Kỳ Môn Độn Giáp? Có chỗ nào kỳ, có chỗ nào
mà độn!”
(Tạm dịch:
Trời vận động mạnh mẽ, người quân tử nên cố gắng không ngừng. Đất có
tính nhu hòa, người quân tử lấy đức dày để nâng đỡ vạn vật.)
Vô Tác sứ ngã lăn dưới đất, thân thể đã bị phá nát, tuy khó khăn lắm mới
giữ được hơi thở nhưng hầu như không thể sống sót.
Nguyệt Dao cau mày nói: “Vị học đường Quân Ngọc này có võ công rất
cao, nhưng Vô Tác sứ không thể chỉ có như vậy được.”
“Đương nhiên không chỉ có vậy. Thuật điều khiển rối, Gia Cát gia coi là hạ
lưu, nhưng ngươi lại thoải mái sử dụng.” Quân Ngọc bất đắc dĩ nhún vai:
“Gia Cát Vô Thành? Ngươi đúng là hệt như tên, chẳng có thành tựu gì cả.”
Đám người tập trung quan sát, mới phát hiện gương mặt của người dưới
đất đã bị đánh tan, rõ ràng là một nam tử trẻ trung mới hơn hai mươi. Thế
thì Vô Tác sứ thật đang nấp ở đâu?
Âm thanh vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
“Vì sao ngươi biết tên ta?”
“Ta từng uống rượu với Gia Cát Thanh Vân, chơi cờ với Gia Cát Liễu Hoa, đi
qua Bát Quái Trận của Gia Cát Lạc, ngủ trên giường Lưu Kim của Gia Cát
Vân, ngươi có tin không?” Giọng nói của Quân Ngọc cũng lan khắp bốn
phương tám hướng.
“Khi còn nhỏ ta đã theo cha rời nhà, đã không phải người của tộc Gia Cát từ
lâu lắm rồi. Những tộc nhân Gia Cát mà ngươi nói, ta chưa từng nghe danh
một ai.”
“Cũng được. Ngươi là kẻ sắp chết, những cái tên mà ta nói là nhân tài kiệt
xuất trong thế hệ trẻ của Gia Cát gia.” Quân Ngọc trả lời.
“Ngươi còn chẳng biết ta đang ở đâu, làm sao giết được ta?” Giọng nói kia
lộ rõ vẻ chế nhạo?
“Ồ? Chẳng phải ngươi đang đứng bên cạnh ta à?” Quân Ngọc cười nói.
Đột nhiên âm thanh ngưng bặt.
Quân Ngọc duỗi một tay: “Định chạy à?”
Đột nhiên gió lớn thổi qua.
Khi gió cuốn bụi rơi, trong tay Quân Ngọc đã có thêm một lão già áo xám.
Sắc mặt lão già đầy âm trầm, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi nhận ra từ khi
nào?”
“Gia Cát gia được tôn là thập đại Kim Cương phá bách thiên. Ý là chỉ cần
mười vị môn nhân Kim Cương Phàm Cảnh của Gia CÁt gia liên thủ là có thể
thắng được một trăm cao thủ Tiêu Dao Thiên Cảnh. Tất cả là dựa vào trận
pháp thần dị này. Sư đệ của ta tuy xếp trong bậc thứ ba trên Quan Tuyệt
Bảng gì đó, nhưng chưa từng đối đầu với loại âm tà quỷ dị như ngươi. Ta sợ
hắn phải chịu thiệt nên ra tay thay hắn, không nghĩ rằng chỉ là một trận
pháp nho nhỏ như vậy, đúng là lãng phí thời gian của ta.” Quân Ngọc ung
dung nói.
Bách Lý Đông Quân giật mình, nghi hoặc: “Sư huynh?”
“Đúng vậy. Ta Quân Ngọc, chính là đại sư huynh trong học đường thế hệ
này.” Quân Ngọc cầm Vô Tác sứ hung hăng ném ra ngoài: “Tiểu sư đệ, hân
hạnh gặp mặt.”
Ngày đó Bách Lý Đông Quân bái sư trong Thiên Khải Thành, trên đường đi
tới trước mặt Lý tiên sinh, vị sư huynh lớn nhất mà y gặp là nhị sư huynh Lôi
Mộng Sát, còn đại sư huynh thậm chí không có tới một tấm chân dung. Các
sư huynh khác cũng chưa từng gặp đại sư huynh, xưa nay sư phụ cũng chưa
từng nhắc tới, cho nên bọn họ đều cảm thấy người này không tồn tại.
Nhưng hôm nay, hắn đã xuất hiện.
Bách Lý Đông Quân không hề nghi ngờ, vì tính cách này, võ công này, phải
là Lý tiên sinh mới dạy dỗ được.
Vô Tác sứ rơi xuống đất, trượt về phía sau hơn mười trượng, hắn cắn răng
tức giận nói: “Đừng coi thường người khác.”
Chân khí bộc phát, cuốn đất đá dưới đất lên đánh về phía xe ngựa.
Quân Ngọc vung tay đánh rơi đất đá rồi cười nói: “Đúng là khí phách. Đây
là cảnh giới Đại Tiêu Dao.”
Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Sư huynh, có cần Đông Quân giúp
không?”
“Không cần, giúp người thì giúp tới cùng. Sư huynh của ngươi vừa đánh
một bộ quyền pháp, giờ muốn dừng một bộ kiếm pháp.” Quân Ngọc nhìn
hai tay rỗng tuếch: “Nhưng thiếu mất một thanh kiếm tốt.”
“Sư huynh, mời.” Bách Lý Đông Quân cầm thanh kiếm bên hông lên, đưa ra
phía trước.
“Kiếm này tên gì? Quá tục thì không mượn đâu.” Quân Ngọc nói.
“Tên Bất Nhiễm Trần. Kiếm cấp Tiên Cung của Danh Kiếm sơn trang.” Bách
Lý Đông Quân trả lời.
“Bất Nhiễm Trần, cái tên rất hay.” Quân Ngọc giơ tay rút kiếm. “Hợp với
kiếm pháp của ta.”
Bách Lý Đông Quân cười hỏi: “Kiếm pháp của sư huynh tên gì?”
“Quân Tử Kiếm.” Quân Ngọc rảo bước lướt tới, bay thẳng về phía Vô Tác sứ.
Nguyệt Dao nhìn Quân Ngọc cầm kiếm lao tới, cảm thán: “Đúng là người
thần kỳ.”
“Người trong học đường đều như vậy.” Bách Lý Đông Quân ngạo nghễ nói.
“Như thế nào?”
“Rắm thối, tự đại, thiên hạ vô song!” Bách Lý Đông Quân cao giọng nói.
“Ông anh, trên người ngươi chỉ có vẻ ô uế chán nản, khổ nỗi lại gặp phải
hạo nhiên chính khí của ta.” Quân Ngọc giơ kiếm vạch một nét, ép Vô Tác
sứ lùi lại ba bước; “Là bất hạnh của ngươi, cũng là may mắn của ta. Vì kiếm
của ta có thể ban cho ngươi cơ hội sống lại.”
Nguyệt Dao gật nhẹ đầu: “Đúng là rắm thối, tự đại, nhưng lại thiên hạ vô
song.”