Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Trên băng nguyên ngàn dặm, Diệp Đỉnh Chi và Nguyệt Khanh đang chạy
thẳng về phía trước.
Diệp Đỉnh Chi từng tới hoang nguyên ở cực bắc của Bắc Man. Nơi đó có núi
băng cao vút tận tầng mây, ngăn cách thế giới này và phía sau núi băng.
Nhưng cho dù là ở đó cũng không khiến người ta cảm thấy khủng khiếp
như ở băng nguyên này.
“Chưa một ai qua được băng nguyên này, nó cứ như không có điểm cuối
cùng. Lang Nguyệt Phúc Địa đã là cực hạn mà chúng ta có thể đi tới.”
Nguyệt Khanh đi trong gió tuyết mãnh liệt như vậy, đã khá vất vả.
Diệp Đỉnh Chi giơ tay truyền nội lực của mình vào cơ thể của Nguyệt
Khanh: “Ở nơi này, dừng lại một khắc thôi là máu huyết sẽ bị đông cứng. Vì
sao tông chủ của các ngươi lại chọn chỗ này để bế quan tu luyện?”
“Phụ thân nói tu luyện trong Lang Nguyệt Phúc Địa có thể khiến ông vĩnh
viễn không quên cảm giác đau đớn khi vong quốc.” Nguyệt Khanh cảm
thấy nội lực của Diệp Đỉnh Chi truyền vào thân thể, như làn nước ấm chảy
trong người, cuối cùng giọng nói cũng thoải mái.
“Chấp niệm của phụ thân ngươi đúng là rất sâu.” Diệp Đỉnh Chi nói đầy ẩn
ý.
Bách Lý Đông Quân và Nguyệt Dao đi qua bên cạnh Vô Tướng sứ, Vô
Tướng sứ ngồi ngay ngắn trên xe lăn. Ánh mắt thiếu niên cầm dù nhìn về
phía xa, nhưng không định ra tay ngăn cản.
“Ngươi muốn phụ thân ngươi ngủ say mãi sao?” Vô Tướng sứ đột nhiên mở
miệng hỏi.
Nguyệt Dao gật nhẹ đầu: “Ta hy vọng phụ thân sẽ tỉnh lại, cũng hy vọng sẽ
không có chiến tranh.”
“Chuyện chúng ta đang mong đợi, sẽ nhanh chóng có đáp án thôi.” Vô
Tướng sứ đột nhiên đứng dậy khỏi xe lăn.
Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Người này đứng dậy được à?”
Nguyệt Dao nhíu mày, lập tức kéo Bách Lý Đông Quân sang: “Không kịp,
đi!”
Trong gió tuyết, Vô Tướng sứ bước từng bước một về phía trước, mỉm cười
với Quân Ngọc: “Thật không dám giấu, đã mười mấy năm rồi ta không đi lại
như vậy.”
“Gió ở đây lạnh vậy, đi lại ở đây cũng chẳng hay ho gì.” Quân Ngọc mỉm
cười nói: “Ngươi dùng Vô Tướng Long Lực công cưỡng ép đôi chân tàn phế
của mình đi lại được, nhưng có thể kéo dài bao lâu? Một canh giờ hay hai
canh giờ?”
Vô Tướng sứ giơ nắm tay với Quân Ngọc: “Vị tiên sinh này đúng là uyên
bác, chẳng trách Vô Tác lại chết trên tay ngươi.”
“Có một số người tuy đáng ghét nhưng cũng đáng kính nể. Ngươi là đối
thủ đáng kính nể.” Quân Ngọc cũng giơ nắm tay: “Tuy không phải người tốt
lành gì.”
“Quá khen.” Vô Tướng sứ giậm chân phải, khiến gió tuyết bắn lên.
“Lang Nguyệt Phúc Địa.” Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu nhìn bốn chữ bên trên,
nói đầy ẩn ý.
Cánh cửa đá khổng lồ ngăn ngoài cửa động, Diệp Đỉnh Chi giơ tay sờ lên
cửa đá, sau đó nhíu mày: “E là cửa đá này nặng tới ngàn cân, chỉ dùng sức
mạnh bình thường thì không thể mở nổi.”
Nguyệt Khanh gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, phụ thân không muốn chúng ta
quấy rầy nên bố trí cấm chế trên cửa đá, trừ phi có nội lực Hư Niệm công
truyền vào, nếu không cửa đá không thể mở từ ngoài được.”
“Thì ra là thế.” Diệp Đỉnh Chi giơ tay đặt lên cửa đá nhưng không vận sức,
chỉ lắc đầu mỉm cười: “Có phải người bên trong vốn không biết ta sẽ tới,
chẳng qua là hắn không mở cửa, còn các ngươi lại rất muốn gặp hắn.”
Nguyệt Khanh sững sờ, không nói gì.
“Có phải ta là chìa khóa không?” Diệp Đỉnh Chi nói thêm.
Cuối cùng Nguyệt Khanh lắc đầu: “Đương nhiên là không, nhưng phụ thân
vào Lang Nguyệt Phúc Địa, chúng ta cũng không cách nào báo cáo chuyện
ngươi đã tới cho người.”
“Thật vậy ư?” Diệp Đỉnh Chi thu tay về, nhún vai.
Nhịp tim của Nguyệt Khanh lập tức tăng tốc, không ngờ chỉ thiếu một bước
cuối cùng nhưng vẫn bị người ta nhận ra? Bây giờ nên làm thế nào, dùng
tính mạng của con hắn uy hiếp? Hay tiếp tục giả ngu, đợi khi về Thiên
Ngoại Thiên thì nhờ các tôn sứ chế ngự hắn? Trong lúc Nguyệt Khanh đang
lo lắng suy nghĩ, Diệp Đỉnh Chi lại đặt một tay lên cửa đá: “Thôi, đã đến đây
rồi thì sợ gì chứ. Dù sao Hư Niệm công này, ta luyện chắc rồi!”
Một lát sau, Diệp Đỉnh Chi thu cánh tay phải.
Cửa đá run lên bần bật, khiến cho tuyết đọng bên trên rơi xuống. Nguyệt
Khanh kinh hãi lùi lại một bước, Diệp Đỉnh Chi cũng lùi một bước, cửa đá
chậm rãi nâng cao, luồng không khí mục nát mà ấm áp từ trong hang động
thổi ra. Diệp Đỉnh Chi nhìn vào trong, bên trong là từng dãy giá sách, trên
giá bày đầy sách cổ, hai bên hang núi khảm đầy Dạ Minh Châu, khiến cho
toàn bộ hang động sáng rực.
Diệp Đỉnh Chi hít một hơi: “E là lâu lắm rồi chưa mở cửa.”
Nguyệt Khanh không nói gì, thời khắc này cô cũng không hiểu rốt cuộc
Diệp Đỉnh Chi đang nghĩ gì.
Diệp Đỉnh Chi cũng không định đợi cô trả lời, trực tiếp đi vào trong Lang
Nguyệt Phúc Địa. Nguyệt Khanh do dự một chút rồi bước theo. So với bên
ngoài gió tuyết đìu hiu, trong Lang Nguyệt Phúc Địa cực kỳ ấm áp. Diệp
Đỉnh Chi vừa đi vừa lắc đầu: “Lang Nguyệt Phúc Địa này đúng là phúc địa,
dưới hang núi có suối nước nóng chảy ngầm, cho nên dù bên ngoài giá rét
nhưng nơi này vẫn ấm áp như xuân. Vừa rồi ngươi bảo phụ thân ngươi nói
thế, đúng là nói bậy.”
Nguyệt Khanh siết chặt nắm tay: “Ta chưa vào Lang Nguyệt Phúc Địa bao
giờ, có lẽ phụ thân đại nhân trêu ta.”
“Phụ thân đại nhân?” Diệp Đỉnh Chi đi xuyên qua những giá sách, vào gian
trong của hang động: “Hình như hắn...”
Nguyệt Khanh đẩy Diệp Đỉnh Chi ra, rảo bước chạy vào, ánh mắt cực kỳ
hoảng sợ nhìn vào trong. Cả cô và Phi Ly, thậm chí Vô Tướng sứ đều có một
suy đoán tồi tệ nhất, đó là trong mười năm bế quan dài dằng dẵng này,
Nguyệt Phong Thành đã chết trong Lang Nguyệt Phúc Địa.
Trong phòng trong, một nam tử trung niên mặt mũi gầy gò đang ngồi xếp
bằng. Hắn nhắm chặt hai mắt, hơi thở đều đặn, như đã chìm vào ngủ say.
Nguyệt Khanh đi tới, khẽ gọi: “Phụ thân đại nhân...”
Nguyệt Phong Thành vẫn chìm vào giấc ngủ, không trả lời cô.
Nguyệt Khanh giơ một ngón tay đặt trước mũi Nguyệt Phong Thành, tuy
hơi thở rất yếu ớt, nhưng rất ổn định.
Diệp Đỉnh Chi cười gằn: “Rốt cuộc bao nhiêu năm không gặp mặt, thậm chí
ngươi còn lo hắn đã chết rồi?”
“Đúng là đã nhiều năm rồi.” Nguyệt Khanh nhìn phụ thân, cảm thán: “Có lẽ
ông ấy mà thấy ta cũng không nhận ra ta.”
Diệp Đỉnh Chi hỏi: “Bây giờ ta cần làm gì để hắn tỉnh lại?”
“Ta cũng không biết, bây giờ phụ thân đang minh tưởng Hư Niệm công.”
Nguyệt Khanh nói khẽ: “Phụ thân đại nhân, Khanh Nhi tới thăm ngài này.”
Rầm một tiếng.
Cánh cửa bên ngoài đột nhiên đóng lại.
Thời khắc này Nguyệt Phong Thành đột ngột mở mắt, thế nhưng đôi mắt
lại có màu vàng kim yêu dị!
“Các ngươi... là ai!” Hắn vươn tay, nắm lấy cổ họng Nguyệt Khanh.