Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 293: Không ngừng không nghỉ



Tính kỹ ra thì Bách Lý Đông Quân mới gặp Diệp Đỉnh Chi có ba lần.

Lần thứ nhất là trong kỳ thi của học đường, hai người bắt tay hợp lực, liều

mạng giao chiến với Vô Tác sứ của Tuyết Nguyệt thành.

Lần thứ hai là xông vào Thiên Khải, hai người lại hợp lực, chỉ dựa vào nhiệt

huyết trong lòng mấy người trẻ tuổi mà muốn cướp cô dâu từ tay hai vị

vương gia của Thiên Khải Thành.

Lần thứ ba, chính là lúc này.

Trước mặt bọn họ là cựu vương của Bắc Quyết, đã đạt tới Hư Niệm công

tầng thứ tám, là cao thủ gần với Lý tiên sinh của học đường nhất thế gian.

Gặp mặt không nhiều nhưng mỗi lần đều trải qua sinh tử.

“Huynh đệ, ta tới cứu ngươi đây.” Bách Lý Đông Quân lặp lại.

“Thế thì mau tới cứu đi.” Chân khí đang chảy ra như hồng thủy, Diệp Đỉnh

Chi khó khăn lắm mới thốt lên được mấy từ.

Bách Lý Đông Quân sửng sốt, lúc này mới phát hiện Diệp Đỉnh Chi và

Nguyệt Phong Thành đang đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt

Diệp Đỉnh Chi hết sức đau đớn, còn Nguyệt Phong Thành nhắm mắt lại,

dường như tinh thần đã trôi xa.

“Phụ thân, ông ấy... đang hút nội lực của Diệp công tử.” Nguyệt Dao hạ

giọng nói.

“Hút nội lực?” Bách Lý Đông Quân đi tới: “Làm sao bây giờ? Cho một kiếm

chém bọn họ ra à?”

Nguyệt Khanh đi tới ngăn trước mặt bọn họ: “Nếu bây giờ ngươi cưỡng ép

ngắt đứt bọn họ, như vậy vị Diệp huynh đệ của ngươi sẽ bị đứt đoạn kinh

mạch mà chết. Ngươi bỏ qua thì cùng lắm là mất hết công lực nhưng vẫn

còn sống sót.”

Bách Lý Đông Quân nhìn Nguyệt Khanh một cái, hơi ngạc nhiên: “Đúng là

dung mạo muội muội của cô rất giống cô. Đáng tiếc, ánh mắt lại hoàn toàn

khác.”

Nguyệt Khanh khẽ nhíu mày: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”

“Con mắt tỷ tỷ như suối nước trong, không chỉ trong trẻo mà còn thâm

thúy. Còn ngươi như đầm nước đọng, nông cạn mà ô uế. Tránh ra.” Bách Lý

Đông Quân đặt tay lên trường kiếm bên hông: “Huynh đệ của ta, không thể

chết, võ công cũng không thể mất.’

Nguyệt Khanh cắn răng nhìn Nguyệt Dao: “Vương tỷ, bây giờ tỷ lại định

giúp người ngoài đối phó với phụ thân của mình ư?”

“Khanh Nhi, câu nói này của muội sai mất hai chỗ. Thứ nhất, Bắc Khuyết đã

mất từ lâu, chúng ta không còn là công chúa. Muội không nên gọi ta là

vương tỷ. Thứ hai, ta không muốn đối phó với phụ thân của mình.” Nguyệt

Dao thản nhiên nói: “Với lực lượng của chúng ta vốn không thể đối phó với

Bắc Ly. Nếu không ngăn cản phụ thân mới là làm hại người.”

Nguyệt Dao cả giận nói: “Rốt cuộc ngươi là người Bắc Khuyết hay người

Bắc Ly, vì sao luôn nói chuyện trên lập trường Bắc Ly!”

“Ta đi tới rất nhiều nơi, cũng gặp rất nhiều di dân Bắc Khuyết, chứ không

giống các ngươi, chỉ ngồi trên cái ngai vàng đã sụp đổ kia.” Nguyệt Dao thở

dài: “Mọi người thật sự không cần một trận chiến không thể thắng được.”

Nguyệt Khanh gằn giọng: “Được lắm, vương tỷ muốn đi thêm một bước thì

đi qua xác của ta ấy.”

“Sao mà lắm lời vậy?” Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng vung tay, một chưởng

hất Nguyệt Khanh văng lên vách tường: “Ngươi không chỉ có dáng dấp

không bằng tỷ tỷ ngươi, võ công cũng kém quá xa, có vậy thôi mà đòi cản

đường chúng ta?”

Nguyệt Khanh đang định đứng dậy nhưng lại thấy Nguyệt Dao vung tay,

bảy mũi châm bạc cắm lên huyệt vị của Nguyệt Khanh. Thân thể Nguyệt

Khanh lập tức gục xuống, chỉ có thể oán hận nhìn hai người nhưng không

thể dùng chút sức lực nào. Cô căm hận nói: “Dù sao các ngươi cũng không

ngăn được, Hấp Công thần thông của Hư Niệm công, chỉ cần bắt đầu, phụ

thân sẽ không muốn dừng lại là sẽ không dừng lại. Có thể dừng Hư Niệm

công lại chỉ có Hư Niệm công.”

“Đúng là trùng hợp, ta cũng biết Hư Niệm công.” Bách Lý Đông Quân đi tới

bên cạnh hai người, giơ tay ra nhìn Nguyệt Dao: “Làm thế nào bây giờ?”

Nguyệt Dao lắc đầu: “Nói thật, ta cũng không biết nên làm thế nào. Chỉ có

thể nói...”

“Thế thì tin vào lựa chọn của bản thân.” Bách Lý Đông Quân duỗi hai tay trái

phải, đặt lên vai hai người.

Nguyệt Phong Thành lập tức mở mắt, đôi mắt vàng kim tỏa ra ánh sáng

đáng sợ, hắn quát khẽ: “Là ai!”

“Là con rể ngươi!” Bách Lý Đông Quân phẫn nộ quát, chân khí trong tay ồ

ạt tuôn về phía hai người. Vốn chỉ là Nguyệt Phong Thành đang hấp thu

một mình nội lực của Diệp Đỉnh Chi, nhưng khoảnh khắc này lại có luồng

lực lượng thứ ba tiến vào cơ thể hai người.

Bách Lý Đông Quân đột nhiên nhắm mắt lại.

“Võ công trên đời đều phải tu luyện nội lực, nội lực tạo thành cũng chính là

chân khí, chiêu thức thiên biến vạn hóa nhưng nội lực không phải liên miên

bất tận. Nội lực mỗi người đều có tính cá biệt, có nội lực mông mênh như

biển lớn, có nội lực lại thâm thúy như vực sâu, có nội lực hư vô như không

khí, có nội lực mãnh liệt như sấm sét, cũng có nội lực âm trầm như dạ quỷ.

Đông Quân, nội lực của ngươi như cái gì?”

“Đương nhiên là như rượu.”

“Ý là gì?”

“Từng bình liên tiếp, cụng chén như sấm dậy!”

Bách Lý Đông Quân nhớ tới những lời mình đã nói với Nam Cung Xuân

Thủy, hắn cố gắng tìm kiếm thuộc tính của nội lực Diệp Đỉnh Chi.

Khi tiếp xúc với hai luồng chân khí, y cảm thấy một bên là mênh mông

hùng hậu, tràn ngập khí tức ngang ngược xâm lấn, một bên thì mờ ảo tự

tại, nhưng đã bị áp đảo tới mức thoi thóp.

“Nội lực của ngươi giống như làn gió ấy.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười sau

đó dung hợp nội lực của bản thân với nội lực mờ ảo như gió kia, còn luồng

nội lực kia như cũng hoan nghênh hắn, không hề kháng cự.

Bách Lý Đông Quân mở mắt nhìn Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi cũng nhìn y.

Ánh mắt xác nhận, đúng là nội lực của hắn!

“Nhìn gì nữa, làm!” Diệp Đỉnh Chi quát khẽ.

Bách Lý Đông Quân hít một hơi dài, khoảnh khắc đó hai luồng nội lực hòa

làm một thể, cùng phóng về phía luồng nội lực hùng hậu ngang ngược kia.

Nguyệt Phong Thành trầm giọng nói: “Ta mới bế quan có mười mấy năm,

không ngờ thế gian lại thay đổi lớn đến vậy. Không ngờ cùng một thời đại

lại xuất hiện tới ba người tu luyện Hư Niệm công. Ta đổi ý rồi, ba người

chúng ta hợp lực mới là kết cục tốt đẹp nhất.”

“Nhạc phụ đại nhân, tuy ta cảm thấy ý tưởng của ngài không sai. Nhưng

chắc ngài không biết thân phận của chúng ta hả?” Bách Lý Đông Quân

chậm rãi hỏi.

“Hắn là con trai của Diệp Vũ. Thế thì đã sao, Diệp Vũ vốn là người Bắc

Khuyết ta!”

“Nhưng ông nội ta, là Bách Lý Lạc Trần.” Chân khí trong tay Bách Lý Đông

Quân lại tăng thêm một tầng.

Nguyệt Phong Thành đầu tiên sửng sốt, sau đó cười nói: “Thú vị thú vị,

chuyện đời đúng là kỳ diệu! Thế thì ta đành vui vẻ tiếp nhận công lực của

hai người các ngươi thôi.”

“Cứ thử xem!” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Hai người chúng ta hợp lực...

xưa nay chưa bao giờ thắng! Cho nên lần này, chắc chắn chúng ta sẽ

thắng!”

Sắc mặt Diệp Đỉnh Chi dần dần hòa hoãn lại, Bách Lý Đông Quân truyền

chân khí vào khiến hắn điều hòa được hơi thở, hắn nhắm mắt lại, sau đó

mở ra.

Toàn bộ hang núi như lập tức rung chuyển.