Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
“Hắn không nghe thấy ngươi nói gì đâu.” Nguyệt Khanh đã tuyệt vọng nằm
dưới đất.
Bách Lý Đông Quân muốn lao tới ngăn cản nhưng lại phát hiện mình không
còn chút sức lực nào. hắn mở hai mắt, hoảng sợ nói: “Nội lực của ta... hình
như ta mất hết nội lực rồi.”
Nguyệt Dao đi tới đỡ Bách Lý Đông Quân: “Xem ra Diệp Đỉnh Chi đã hút
sạch nội lực của ngươi và phụ thân, ba luồng nội lực xung đột với nhau, vốn
dĩ cho dù thế nào Diệp Đỉnh Chi cũng không thể chịu được... trừ phi hắn đã
nhập ma. Hắn sẽ giết phụ thân thật!” Tuy biết không địch nổi nhưng
Nguyệt Dao vẫn vận chân khí tới cực hạn, đột nhiên ra tay, định nhân lúc
khí huyết của Diệp Đỉnh Chi chưa vững chắc đánh tan nó.
Nhưng Diệp Đỉnh Chi không buồn nhìn sang, chỉ nhẹ nhang vung tay đã
đánh bay Nguyệt Dao ra ngoài.
“Diệp Đỉnh Chi!” Bách Lý Đông Quân gầm to.
Diệp Đỉnh Chi cầm Nguyệt Phong Thành ném xuống đất, không để ý tới
sống chết của hắn, chỉ quay đầu lại, đột nhiên nhìn Bách Lý Đông Quân.
Hai con mắt như có ngọn lửa rực cháy.
Nhưng trong ngọn lửa đó vẫn có chút thanh tỉnh.
Bách Lý Đông Quân sửng sốt, chậm rãi nói: “Thật ra ngươi vẫn nghe thấy ta
nói.”
“Đúng.” Diệp Đỉnh Chi gật nhẹ đầu.
Bách Lý Đông Quân vui vẻ nói: “Ngươi không nhập ma!”
Diệp Đỉnh Chi lại lắc đầu: “Không, ta nhập ma.”
Bách Lý Đông Quân hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói: “Ta không
hiểu.”
Diệp Đỉnh Chi đi tới, đột nhiên đặt tay lên đầu Bách Lý Đông Quân.
Trên băng nguyên, Vô Tướng sứ lại ngồi về xe lăn.
“Thịnh niên bất trùng lai, Nhất nhật nan tái thần.”
(“Tạp thi kỳ nhất” của Đào Tiềm
Bản dịch nguồn thivien.net
Mùa này được mùa sau lại mất
Một ngày khó hai lúc bình minh,)
Hắn nhẹ nhàng ngâm nga, máu tươi như hoa nở dưới chân, từ từ lan tràn
dưới lớp băng, chỉ trong chớp mắt đã đông cứng thành đá.
“Thiên Ngoại Thiên Vô Tướng sứ, ai cũng nói ngươi là một văn nhân thư
sinh, nhưng võ công của ngươi mạnh hơn tên Vô Tác kia nhiều.” Quân Ngọc
thu quyền, thần sắc toát lên vẻ kính nể: “Đáng để ta nghiêm túc ra tay.”
“Rất nhiều năm trước ta từng may mắn gặp được Lý tiên sinh một lần, hắn
là người kỳ diệu nhất thiên hạ. Ngươi là đại đệ tử của hắn, chết trên tay
ngươi, ta không có gì oán hận.” Vô Tướng sứ chậm rãi nói: “Thế nhưng ta
đã chết không có nghĩa là chúng ta thua.”
“Ngươi nghĩ tiểu sư đệ của ta không ngăn cản được kế hoạch của ngươi
chắc? Hay nghĩ rằng Nguyệt Phong Thành kia luyện được Hư Niệm công
tầng thứ chín là có thể hủy thiên diệt địa, thiên hạ đệ nhất?” Quân Ngọc
cười lạnh một tiếng: “Nực cười.”
Vô Tướng sứ lắc đầu: “Không tranh luận với kẻ nói xằng nói bậy.”
Quân Ngọc nhún vai hỏi: “Thế bao lâu nữa thì ngươi chết?”
Vô Tướng sứ khẽ nhíu mày nhìn máu tươi vẫn không ngừng lan tràn dưới
chân: “Sao Quân Ngọc tiên sinh cứ như không thể đợi nổi vậy? Đáng tiếc,
tiên sinh phải thất vọng rồi, gió lạnh ở băng nguyên đang đóng băng
miệng vết thương của ta, có lẽ ta còn sống được một canh giờ. Nhưng nếu
tiên sinh lại ra tay, đương nhiên là ta không sống thêm được một khắc
nữa.”
“Được, thế thì chúng ta đánh cược đi.” Quân Ngọc ngẩng đầu lên nói:
“Trong vòng một canh giờ, nếu người tới đây là Nguyệt Phong Thành, ta sẽ
chữa trị thương thế của ngươi, cho ngươi sống sót.”
Vô Tướng sứ mỉm cười, như cảm thấy đây là vấn đề rất ngu xuẩn: “Nếu tông
chủ tới đây, tức là thần công của người đại thành rồi, người sẽ cứu ta, cần
gì tới tiên sinh.”
“Ta sẽ giết hắn trước rồi mới cứu ngươi.” Quân Ngọc ngạo nghễ nói.
“Hình như ngươi rất tự tin nhỉ.” Vô Tướng sứ nói đầy ẩn ý: “Còn nếu người
tới đây là Bách Lý Đông Quân thì sao?”
“Ta vẫn sẽ cứu ngươi, ngươi phải dùng danh nghĩa Thiên Ngoại Thiên đáp
ứng với ta, từ nay ở lại khu vực này, đừng có ý đồ với Bắc Ly nữa.” Quân
Ngọc thần sắc nghiêm túc: “Thấy sao?”
Vô Tướng sứ giơ tay ấn nhẹ lên miệng vết thương của mình: “Hình như
đánh cược như vậy không hại gì cho ta.”
“Thế thì cược đi!” Quân Ngọc phất ống tay áo, nhìn về phía trước.
Trong trận quyết đấu vừa rồi, Vô Tướng sứ đã sử dụng tuyệt học cả đời
nhưng vẫn không địch nổi Quân Ngọc còn chưa dốc hết toàn lực, hắn còn
tưởng mình đã chết chắc, không ngờ Quân Ngọc lại đột nhiên đánh cược
với mình. Đúng là đại đệ tử của Lý tiên sinh, cực kỳ tự tin về bản thân. Vô
Tướng sứ đang định vận công chữa thương, nhưng Quân Ngọc lại giơ một
ngón tay, trực tiếp cắt đứt chân khí của hắn: “Một canh giờ, ta chỉ cho một
canh giờ đánh cược thôi.”
Vô Tướng sứ sửng sốt: “Xem ra là ta hiểu sai ý.”
“Người đọc sách chúng ta thích giảng đạo lý, nhưng ta là người đọc sách
rất lợi hại, cho nên chỉ nói những đạo lý lớn. Quốc gia đại sự mới là đạo lý
lớn, sinh tử của con người chỉ là đạo lý nhỏ, ta không để ý, thắng thua gì ta
cũng để lại mạng cho ngươi. Nhưng nếu đánh cược không được, mạng của
ngươi phải giao cho trời thôi.” Quân Ngọc nhìn lên trời nói.
Vô Tướng sứ từng là đại tài tử Bắc Khuyết, đương nhiên cũng đọc không ít
sách vở, nhưng lại không hiểu đạo lý của Quân Ngọc trong thời khắc này.
“Có phải thấy đạo lý của ta khó hiểu lắm không?” Quân Ngọc đột nhiên nói.
Vô Tướng sứ không nói gì.
“Thế nên ngươi chỉ có thể ở trong băng nguyên này, còn ta đi khắp thiên
hạ.” Quân Ngọc tiếp tục nói.
Vẫn im lặng.
Chỉ có tiếng máu đóng thành băng rồi băng vỡ vụn.
Không biết bao lâu sau, Vô Tướng sứ cảm thấy ánh mắt càng lúc càng mơ
hồ, sức lực trong người từ từ xói mòn, hầu như không còn gì...
Quân Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên, nói nhỏ: “Cuối cùng cũng đến rồi.”
“Đến... đến.” thân thể Vô Tướng sứ run bần bật, dừng chút sức lực cuối cùng
quay đầu lại, thần sắc đầy mong chờ.
Chỉ thấy trong băng tuyết là một người thân hình khôi ngô, hai tay mang
hai người đi về phía bọn họ. Tuy hắn mang theo hai người nhưng tốc độ lại
rất nhanh chóng, chỉ tung người mấy cái đã thấy rõ gương mặt.
Biểu cảm của Vô Tướng sứ lập tức cứng đờ trên mặt.
Thần sắc của Quân Ngọc cũng rất khó tả.
“Kết quả của trận đánh cược này còn thú vị hơn trong tưởng tượng của ta
một chút. Không ngờ cả hai chúng ta, không ai thắng.”
“Sao... sao lại như vậy được!” Vô Tướng sứ cắn răng nói.
Diệp Đỉnh Chi hạ xuống đất, không buồn nhìn Vô Tướng sứ một cái, trực
tiếp ném cả Bách Lý Đông Quân bên tay phải và Nguyệt Dao bên tay trái ra.
Quân Ngọc bước tới đỡ lấy hai người, đưa tay thăm dò hơi thở, không cần
lo lắng cho tính mạng cả hai. Thế nhưng trong cơ thể Bách Lý Đông Quân
đã rỗng tuếch, không còn chút nội lực nào. Hắn nhíu mày, sau đó ngẩng
đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi, thấy đôi mắt như lửa đốt.
Thời khắc này chân khí không ngừng lưu chuyển quanh người Diệp Đỉnh
Chi, không ngờ băng đá ngàn năm dưới chân hắn cũng từ từ hòa tan. Hắn
cũng nhìn Quân Ngọc, thần sắc lạnh nhạt, không có sát ý nhưng cũng
không có thiện ý.
“Nhập ma đạo nhưng vẫn có lòng người.” Quân Ngọc cảm thán: “Cái này
chắc là lợi hại hơn Hư Niệm công tầng thứ chín rồi. Ngươi là Diệp Đỉnh
Chi?”
Diệp Đỉnh Chi nhìn Quân Ngọc, trầm giọng nói: “Phải.”
Quân Ngọc quan sát hắn từ đầu đến chân, cuối cùng lắc đầu: “Ta không
đánh được ngươi, hay nên nói ít nhất không giết được ngươi.”