Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 297: Lồng giam hoàng thành



Thiên Khải Thành, Phong Tuyết lâu.

Dịch Văn Quân ngồi trong quán trọ, thần sắc mệt mỏi lo âu. Chạy từ Cô Tô

thành tới đây, đi cả ngày cả đêm, thậm chí dọc đường không lúc nào ngủ

say hay ăn một bữa chỉn chu; nhưng mọi chuyện đã sắp kết thúc. Người tên

Phi Trản kia nói Lạc Thanh Dương sẽ nhanh chóng tới đây, mang theo đứa

con đang bệnh nặng của cô.

Mối liên hết huyết mạch rất kỳ lạ, Dịch Văn Quân vốn không yêu thương gì

Tiêu Nhược Cẩn, thế nhưng đứa con mà cô sinh ra cùng người đàn ông mà

cô không ưa này, cho dù cô không muốn thừa nhận đến đâu đi nữa nhưng

vẫn không yên lòng.

Phi Trản xuống tầng dưới, quay đầu nhìn thoáng qua trong quán trọ, sau đó

hờ hững bước vào giữa đám người.

Một bức thư đã được đưa tới nơi nó nên tới, lát nữa người tới sẽ không

phải Lạc Thanh Dương mà là người mà Dịch Văn Quân không muốn gặp

nhất.

Nhưng hắn cũng không biết là ở một nơi bí mật, cũng có hai đôi mắt đang

quan sát hắn.

“Lần trước người dẫn Cảnh Ngọc vương phi ra khỏi Thiên Khải Thành chính

là hắn.” Trong căn nhà đối diện Phong Tuyết lâu, một nam tử đeo mặt nạ ác

quỷ, eo dắt trường côn nói.

Bên cạnh hắn là một nam tử cầm trường thương, tóc búi tùy tiện, liếc mắt

nhìn Phi Trản bên dưới: “Trong như nông dân bình thường.”

“Không phải người bình thường, di dân Bắc Khuyết, Thiên Ngoại Thiên ở

phía bắc xa xôi, thậm chí Bách Hiểu Đường cũng không biết rõ. Vì sao bọn

họ lại cảm thấy hứng thú với Cảnh Ngọc vương phi?” Nam tử đeo mặt nạ

nói đầy ẩn ý.

“Mấu chốt nhất là vì sao dẫn cô ấy đi rồi lại trả cô ấy về?” Nam tử cầm

trường thương nhíu mày nói: “Ngươi nói xem, có phải Lạc Thanh Dương bố

trí không?’

“Lạc Thanh Dương?” Nam tử đeo mặt nạ khẽ lắc đầu, đặt nhẹ tay lên bệ

cửa.

Hai người này chính là hai trong Tứ Thủ Hộ thanh thế vang dội ở Thiên Khải

Thành, Bạch Hổ Thủ Hộ - Cơ Nhược Phong và Chu Tước Thủ Hộ - Tư Không

Trường Phong. Năm xưa bọn họ và Lang Gia Vương cùng nhau giúp Tiêu

Nhược Cẩn leo lên đế vị, sau đó trở thành người thủ hộ cho Thiên Khải

Thành, phụ trách bảo vệ hoàng thành trong bóng tối. Cơ Nhược Phong

thân là đường chủ Bách Hiểu Đường, mọi chuyện trong Thiên Khải Thành

đều không thoát khỏi ánh mắt hắn.

“Tới rồi.” Tư Không Trường Phong hất trường thương trong lòng, bước lên

trước một bước.

Cơ Nhược Phong nhìn thoáng qua, mỉm cười: “Lần này đúng là thú vị.”

Tư Không Trường Phong thì cau mày, có vẻ không vui: “Sao lại là hắn?”

Cơ Nhược Phong quay đầu lại nhìn Tiêu Nhược Phong một cái: “Ngươi định

quản chuyện này?”

“Ta đang nghĩ, nếu hắn ở đây, hắn có quản không?” Tư Không Trường

Phong hạ giọng nói.

Cơ Nhược Phong gật nhẹ đầu: “Có.”

Tư Không Trường Phong siết chặt trường thương: “Thế thì ta không thể

không quản.”

Cơ Nhược Phong lắc đầu nói: “Thân phận hiện tại của ngươi đã khác, ngươi

là Thiên Khải Thành Chu Tước Sứ.”

“Lâu quá rồi, bị nhốt trong thành trì chán ngắt này. Ta không muốn làm Chu

Tước Sứ gì đó nữa.” Tư Không Trường Phong nhíu mày nói: “Ta muốn đi.”

“Ngươi đi rồi? Vậy cô nương đánh đàn kia thì sao?” Cơ Nhược Phong trêu

ghẹo.

Tư Không Trường Phong gãi đầu một cái: “ Nàng vốn không thích ta.”

“Không thích ngươi thì sao ngày nào cũng giục ngươi tới nghe đàn?” Cơ

Nhược Phong hỏi.

Tư Không Trường Phong nhún vai: “Chắc là vì ta trông giống một vị cố nhân

của nàng ấy.”

Cơ Nhược Phong còn định nói gì đó, nhưng Tư Không Trường Phong lại hạ

giọng quát: “Hắn vào rồi.”

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Dịch Văn Quân lập tức rút thanh trường kiếm đặt trên bàn.

Cô và Lạc Thanh Dương đã ở cạnh nhau mười mấy năm, hàng ngày cùng

nhau luyện võ sinh sống, cô cực kỳ quen thuộc mọi hành động của Lạc

Thanh Dương. Xưa nay Lạc Thanh Dương chỉ gõ cửa một cái, không bao giờ

gõ ba lần. Cho nên cô lập tức rút kiếm.

Thế nhưng ngay lúc rút kiếm ra.

Cửa phòng đã bật mở.

Một thanh kiếm đã đặt trên thanh kiếm của Dịch Văn Quân trước.

Hai thanh kiếm rất giống nhau, cứ như cùng một thợ rèn chế tạo.

Dịch Văn Quân cúi đầu, chán nản nói: “Phụ thân.”

Tông chủ Thiên Khải Ảnh tông, Dịch Bặc.

“Ngươi không nên về.” Dịch Bặc ngẩng đầu nhìn Dịch Văn Quân, ánh mắt

hờ hững.

Dịch Văn Quân thở dài: “Phụ thân, vì sao người không chịu bỏ qua cho nữ

nhi?”

Dịch Bặc trầm giọng nói: “Dịch gia chúng ta đời đời kiếp kiếp phụng dưỡng

hoàng tộc họ Tiêu, nếu lúc đó ngươi không đi, thậm chí ngươi có cơ hội trở

thành hoàng hậu.”

“Nhưng cô ấy không muốn trở thành hoàng hậu.” Một giọng nói lười biếng

vang lên, Dịch Bặc không quay đầu, chỉ thu kiếm trầm giọng nói nói: “Chu

Tước sứ.”

Tư Không Trường Phong nhẹ nhàng hất trường thương, Cơ Nhược Phong

không đi theo hắn, hắn cũng chắp tay trả lời: “Dịch tông chủ.”

“Thiên Khải Thành vốn có Ảnh tông bảo vệ, bây giờ lại thêm Thiên Khải Tứ

Thủ Hộ, trong đó ắt có một bên là dư thừa.” Cuối cùng Dịch Bặc cũng quay

người: “Ngươi không nên dính tới chuyện nhà của ta, vì chỉ cần nắm được

cơ hội, ta sẽ giết ngươi.”

Tư Không Trường Phong không để ý tới hắn, nhìn nhìn Dịch Văn Quân phía

sau hắn: “Vị kia chắc là Dịch cô nương. Tại hạ Tư Không Trường Phong, là...

sư đệ của Bách Lý Đông Quân. Được rồi, theo bối phận thì đúng là sư đệ.

Tuy chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng ta từng vì cô mà thiếu chút nữa

chết ở một nơi cách chỗ này ba con phố. Diệp Đỉnh Chi không coi là bằng

hữu của ta, nhưng nếu bây giờ ta khoanh tay đứng nhìn, ta sợ sư huynh sẽ

tuyệt giao với ta.”

Sắc mặt Dịch Văn Quân hơi khá hơn một chút, mỉm cười với Tư Không

Trường Phong: “Ta từng nghe tên của ngươi. Chúng ta chưa từng gặp mặt

nhưng ngươi đã liều mạng vì ta một lần, không cần liều mạng lần thứ hai.”

“Năm xưa là liều mạng, bây giờ thì khác.” Tư Không Trường Phong giơ

trường thương, chỉ vào Dịch Bặc: “Ta đã không còn là thiếu niên không

đánh được ai nữa rồi!”

Phía đối diện Phong Tuyết lâu, Cơ Nhược Phong ngồi xuống, chậm rãi uống

rượu.

Một nam tử mặc áo đỏ sắc mặt khó coi đang ngồi đối diện hắn, cầm chén

rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Tuy lúc bình thường hắn là kẻ

lắm lời, nhưng lúc này chỉ hỏi có một câu: “Sao lại về đây?” Đương nhiên

nam tử áo đỏ chính là Lôi Mộng Sát, sau khi kế vị, hắn luôn đi theo Lang

Gia Vương chinh chiến bốn phương, lập được không ít quân công, giờ cũng

là một tướng quân.

Cơ Nhược Phong cầm chén rượu mà mình vừa rót lên, lại rót cho mình một

chén: “Ai mà biết được? Hình như có người bố trí một ván cờ rất lớn.”

“Đúng là phiền phức, quá phiền phức.” Sao ngươi lại phái người tới báo cho

ta tin tức này? Bây giờ ta là tướng quân rồi, đừng có lôi chuyện tình cảm

nam nữ này ra quấy rầy ta có được không? Ta đi đây. Cứ coi như ta chưa tới,

cũng coi như ta không biết nhé.” Lôi Mộng Sát đứng dậy định đi.

“Lôi tướng quân, vừa rồi Dịch Bặc đã tới.” Tiêu Nhược Phong chậm rãi nói.

Thân hình Lôi Mộng Sát cứng đờ, sau đó xua tay ngăn cản: “Thế thì để bọn

họ tự đi mà giải quyết.”

“Sau đó Tư Không Trường Phong chạy vào.” Cơ Nhược Phong uống một

ngụm rượu.

Lôi Mộng Sát sững sờ: “Lại nữa?”