Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Mấy ngày gần đây, Bắc Ly xảy ra rất nhiều chuyện.
Ví dụ như trong Thiên Khải Thành, vị Chu Tước sứ tuổi còn trẻ đã nổi danh
thiên hạ, đứng trong hàng ngũ Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, đột nhiên cưỡi ngựa
không quay đầu lại, rời khỏi hoàng thành.
Triều đình không giữ hắn lại, người sáng lập Tứ Thủ Hộ là Lang Gia Vương
cũng không giữ hắn lại, thậm chí các vị Thủ Hộ khác cũng im lặng.
Sau khi Chu Tước sứ rời khỏi Thiên Khải Thành, tòa thành này dường như
không có bất cứ thay đổi nào, cực kỳ yên tĩnh.
Yên tĩnh tới mức bất thường.
Mãi tới khi một con ngựa rời khỏi Thiên Khải Thành, tình hình này mới bị
phá vỡ.
Cô gái ngồi trên lưng ngựa cũng có tiếng tăm lừng lẫy trong Thiên Khải
Thành, thậm chí còn nổi tiếng sớm hơn, nhưng lại là danh tiếng hoa khôi.
Chẳng qua vị hoa khôi này chỉ bán nghệ chứ không bán thân, kỹ thuật đánh
đàn của cô cũng được rất nhiều nhạc công trong Thiên Khải Thành tôn là
danh thủ của đất nước. Chưa ai từng nghe nói vị hoa khôi này còn giỏi cưỡi
ngựa.
Nhưng Chu Tước sứ võ công tuyệt đỉnh đã thúc ngựa đi được ngàn dặm.
Cô cũng đi suốt cả ngàn dặm này.
Cứ thế phi ngựa cả ngày cả đêm đi được ngàn dặm, lúc này Chu Tước sứ Tư
Không Trường Phong mới thở phào nhẹ nhõm, phát tiết được luồng trọc
khí trong lòng. Hắn vung trường thương, vuốt ve chòm râu bên mép, lúc
này mới nhận ra mình đã đi khá lâu.
“Nghe nói ở Thiên Khải Thành quá lâu, nhuệ khí cũng bị mài mòn.” Tư
Không Trường Phong thì thầm: “Hóa ra là thật.”
“Thật cái rắm.” Một tiếng thở hổn hển vang lên.
Tư Không Trường Phong sững sờ, lập tức quay đầu ngựa, chứng kiến một
cô gái tuy dáng vẻ hơi chật vật nhưng dung nhan vẫn khuynh quốc khung
thành đang cưỡi một con ngựa trắng, vẻ mặt tức giận nhìn hắn.
“Sao... sao cô lại tới đây?” Tư Không Trường Phong lắp bắp.
Cô gái kia không trả lời hắn, chỉ rút thanh kiếm bên hông ra.
Cũng không ai biết vị danh thủ cầm đạo này lại biết dùng kiếm.
Ngay cả Tư Không Trường Phong cũng không biết.
Nhưng kiếm pháp lại hết sức bình thường, không hề tinh diệu, nhưng cô
gái này rút kiếm đâm tới lại đánh cho Chu Tước sứ danh chấn thiên hạ từ
trên ngựa ngã xuống. Cô tức giận nhìn Tư Không Trường Phong một cái,
sau đó quay đầu ngựa, đột nhiên vung roi.
Tư Không Trường Phong sửng sốt, sau đó nhếch miệng cười ha hả, lập tức
leo lên mình ngựa đuổi theo, vừa đuổi vừa la lớn: “Hôm đó nàng không nói
gì, ta tưởng nàng cự tuyệt ta.”
“Cho nên sau ngày hôm đó, ta không tới nữa.”
“Nàng đừng chạy nữa, nàng dừng lại đi. Nàng đừng tức giận, lúc đi ta vốn
định tới tìm nàng, nhưng sợ gây thêm phiền phức không đáng có cho
nàng!”
“Lạc Thủy Thanh! Lạc Thủy Thanh!”
“Bây giờ nàng đến đây rồi, có phải đã đồng ý với lời nói của ta đêm hôm đó
không?”
“Có phải nàng cũng thích ta không? Cái gã họ Cơ kia không lừa ta?”
Cuối cùng cô gái tức tối quay đầu lại nói: “Chuyện của chúng ta liên quan
quái gì tới cái tên đeo mặt nạ ấy? Sao phải nghe theo lời hắn!”
“Thế thì theo lời nàng, nàng nói đi!”
“Đi!” Cô gái không để ý tới hắn, tiếp tục phi nước đại.
Thế là lại đi ba trăm dặm.
Câu chuyện sau ba trăm dặm đó thì mọi người không biết được, chỉ biết là
sau ngày hôm đó, Tư Không Trường Phong không trở lại Thiên Khải Thành,
vị hoa khôi danh thủ cầm đạo đó cũng không trở về Thiên Khải Thành.
Nhưng trong Phong Hoa Tuyết Nguyệt, truyền thuyết của bọn họ chỉ mới
bắt đầu.
Trong quán rượu nhỏ bên bờ Ly Hải, Bách Lý Đông Quân uống một ngụm
rượu, sau đó giơ tay đẩy con cua biển trước mặt, mỉm cười nghe đám thanh
niên thảo luận những chuyện phong lưu được đồn đại trong giang hồ gần
đây, cuối cùng lắc đầu: “Cái gã này, chẳng phải luôn nói với ta là tùy tâm
tùy tính, cả đời không lấy vợ sinh con à... Sao mới đó thôi đã ôm hoa khôi
về nhà rồi?”
Nguyệt Dao nhìn Bách Lý Đông Quân, tuy võ công bị phế, nhưng không có
vẻ gì là cố kiềm nén đau khổ, không biết hắn cố kiên cường hay thật sự
không lo lắng, đành phải lấy chỗ rượu trước mặt y: “Thân thể hiện giờ, nên
uống ít một chút.”
“Ta muốn viết một bức thư cho Tư Không Trường Phong.” Bách Lý Đông
Quân đột nhiên nói.
Nguyệt Dao gật nhẹ đầu: “Nếu có hắn giúp, chuyến đi này sẽ thuận lợi hơn
rất nhiều.”
“Không, ta không thể chờ lâu như vậy, hơn nữa hắn vừa ôm mỹ nhân về, ta
bảo hắn theo ta ra biển, chẳng phải là phá hoại hạnh phúc người ta à?”
Bách Lý Đông Quân xua tay gọi chưởng quầy: “Chưởng quầy, cho ta giấy
với bút, thêm một phong thư nữa.”
Nguyệt Dao nghi hoặc: “Thế ngươi định viết gì trên thư?”
Bách Lý Đông Quân mỉm cười, đợi chưởng quỹ lấy giấy bút ra, y nâng bút
viết: “Vân du bên ngoài, nghe tin mừng sư đệ ôm mỹ nhân, chúc mừng chúc
mừng. Ít ngày nữa sư huynh sẽ về, đừng vội mở rượu mừng, không được
thiếu ta.” Viết xong thỏa mãn đọc lại một lượt rồi mới gật đầu nói: “Ta sợ
hắn vội quá, làm luôn rượu mừng. Cả đời này ta chưa được tham gia tiệc
cưới huynh đệ bao giờ, không gặp được Diệp Đỉnh Chi, nhưng không thể
bỏ qua Tư Không Trường Phong được.”
Nguyệt Dao cười nói: “Ngươi muốn uống rượu mừng thì cứ uống, tự xưng
sư huynh, mở miệng gọi sư đệ, rõ ràng là muốn để vị hoa khôi danh thủ
cầm đạo thấy, để trước khi ngươi về cô ấy đã biết rõ bối phận.”
“Ha ha. Cái gã Tư Không Trường Phong kia chẳng chịu thừa nhận ta là sư
huynh. Ta sợ hắn sẽ nói linh tinh với đệ muội.” Bách Lý Đông Quân mỉm
cười gấp giấy lại bỏ vào phong thư. “Buổi chiều chúng ta sẽ tìm một chiếc
thuyền lớn ra biển.”
“Được.” Nguyệt Dao gật nhẹ đầu.
“E là không được.” Một giọng nói ngắt lời bọn họ.
Giọng nói này có vẻ chán nản, thân thể Nguyệt Dao cứng đờ, vì cô rất quen
thuộc với giọng nói này.
Trong Thiên Ngoại Thiên, dưới Tứ Tôn Sứ thì hắn là kẻ đáng sợ nhất.
Phách Quan Phi Trản.
“Là ngươi.” Tay phải Nguyệt Dao lắc một cái, ba mũi châm bạc đã kẹp trên
ngón tay.
Phi Trản nhìn cô, cực kỳ tôn kính cúi đầu nói: “Tông chủ tạm quyền.”
“Ngươi đã gọi ta là tông chủ tạm quyền, thế thì lập tức tránh ra!” Nguyệt
Dao trầm giọng nói.
Phi Trản nhẹ nhàng xua tay, bàn ghế hai bên lập tức tan thành từng mảnh.
Hắn nhìn mọi người trong quán rượu: “ Mời các vị ra bên ngoài đợi.”
Trong tòa thành nhỏ cạnh bờ biển này đâu có ai từng thấy thần thông như
vậy, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài. Chẳng bao lâu sau trong quán rượu
nhỏ chỉ còn ba người bọn họ.
Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Thủ lĩnh của các ngươi cũng chết rồi, sao
ngươi còn bám theo chúng ta làm gì?”
Thần sắc Phi Trản không thay đổi, nhìn về phía Bách Lý Đông Quân: “Ngươi
bị phế rồi?”
Bách Lý Đông Quân cau mày nói: “Ta vẫn đi đường được, vẫn ăn cơm được,
vẫn uống rượu được. Chẳng qua là không động võ được thôi, chẳng lẽ
trong thiên hạ này người không biết võ công đều là phế nhân hay sao?”
“Rốt cuộc trong Thiên Ngoại Thiên có chuyện gì xảy ra?” Phi Trản hỏi: “Vốn
dĩ ta định đi thẳng từ Thiên Khải về, nhưng trên đường lại nhận được tin,
trong Thiên Ngoại Thiên đã xảy ra biến cố rất lớn. Dọc đường ta phát hiện
hành tung của các ngươi nên theo dấu tới tận đây, ta cảm thấy các ngươi
có thể cho ta đáp án.”
“Ngươi muốn đáp án ra sao?” Nguyệt Dao hỏi.
“Vô Tướng sứ chết rồi?” Phi Trản hỏi.
“Chết rồi.” Nguyệt Dao trả lời.
“Nguyệt Khanh tiểu thư thì sao?”
“Không biết.’
“Phi Ly thì sao?”
“Không...”
“Chết rồi.” Bách Lý Đông Quân đặt chén rượu xuống, lay rượu trên khóe
miệng, nói.