Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Năm Minh Đức thứ bảy, Nam Quyết đánh xuống bắc, Tây Vực không yên
ổn, Bắc Ly vốn ca múa thái bình bỗng rung chuyển bất an.
Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong và Trụ Quốc tướng quân Lôi Mộng Sát
dẫn quân xuôi nam, ngăn cản quân đội của Nam Quyết ngoài biên giới.
Thế tử Trấn Tây Hầu Bách Lý Thành Phong thống lĩnh Phá Phong Quân trấn
thủ phía tây đất nước, ngăn cản loạn dân Tây Vực ngoài biên cảnh.
Còn thế lực Ma giáo ở phía tây bắc lại càng ngày càng cường thịnh. Vô
Song Thành ở Bắc Ly tập kết nhân sĩ chính phái ngăn cản, nhưng liên tiếp
thất bại lùi bước, tử thương thê thảm, mãi tới sau này có người của một tòa
thành khác xuất hiện mới thay đổi được thế bại này.
Tòa thành đó trước đây rất nổi danh, nhưng chỉ là nổi danh trên giấy. Lý do
là vì trước khi Võ Bảng ngừng công bố, cả Lương Ngọc Bảng lẫn Quan
Tuyệt Bảng đều thường xuyên xuất hiện cái tên của tòa thành này, ai cũng
nghe nói về nó. Mãi tới sau này có người mộ danh đi đến, mới phát hiện
đây chỉ là một tòa phàm thành an lành yên tĩnh.
Còn tòa thành này, mãi tới trận chiến chống lại Ma giáo mới chính thức nổi
danh.
Có một lãng khách tay cầm trường thương, mái tóc thắt tùy tiện sau lưng,
vừa xuất hiện đã đánh bại hai vị trưởng lão Ma giáo, thậm chí cuối cùng
đánh một trận với Diệp Đỉnh Chi, trở thành người Bắc Ly duy nhất đối đầu
chính diện với Diệp Đỉnh Chi mà không bị trọng thương. Trong Bắc Ly có lời
đồn đại, vị lãng khách cầm thương này, cả tuổi tác lẫn thương pháp đều cực
kỳ giống một nhân vật trong truyền thuyết. Người đó trong buổi tối diễn ra
loạn bát vương đã một mình một thương phá tan thiết giáp của mấy trăm
Kim Ngô Vệ, giúp Minh Đức Đế đoạt được đế vị, được tôn là Chu Tước sứ
trong Thiên Khải Tứ Thủ Hộ. Nhưng người đó lại từ chối không đáp lại suy
đoán này, chỉ nói mình tên là Tư Không Trường Phong, tới từ Tuyết Nguyệt
thành.
“Chỉ không trọng thương mà đã khiến người khác thán phục rồi à? Bây giờ
tên Diệp Đỉnh Chi kia đáng sợ đến vậy sao?”
Một thiếu nữ khác tuổi tác chỉ mới hơn mười sáu, dáng dấp thanh tú xinh
xắn, không kém gì quý phi trong hoàng cung Thiên Khải Thành, nhưng vừa
ra tay là cường hãn vượt xa quý phi trong hoàng cung. Đám cao thủ Ma
giáo giết người như ngóe lao nhao gục ngã dưới tay cô, tới mức sau này cứ
thấy cô là quay đầu bỏ chạy. Người Ma giáo còn đặt cho cô một biệt danh,
Tiểu Kiếm Ma. Theo truyền thuyết, thiếu nữ này cầm một thanh kiếm tỏa ra
hàn khí dày đặc, chính là Thiết Mã Băng Hà chí hàn mà Côn Luân Kiếm Tiên
danh chấn thiên hạ sáu mươi năm trước đã lưu lại nhân gian. Thiếu nữ này
cũng nói mình tới từ Tuyết Nguyệt thành, tự xưng là Lý Hàn Y, là sư tỷ của
Tư Không Trường Phong.
“Ha ha ha ha ha, đúng. Sư phụ nhận Lý sư muội làm đệ tử trước, sau đó mới
nhận Tư Không Trường Phong, xét theo bối phận thì đúng là Tư Không
Trường Phong xếp thứ ba trong ba người chúng ta. Không ngờ Lý sư muội
lúc bé đáng yêu mà lớn lên lại háo thắng như vậy.”
Ngoài ra còn một người đã danh chấn thiên hạ từ lâu, cũng tự xưng là đồng
minh của Tuyết Nguyệt thành, tới đây giúp đỡ. Trong đó còn có ba vị trong
Bắc Ly bát công tử, Mặc Trần công tử Mặc Hiểu Hắc, Liễu Nguyệt công tử
Liễu Nguyệt, Thanh Ca công tử Lạc Hiên và tân gia chủ của Ôn gia, Ôn Hồ
Tửu thống lĩnh đệ tử Ôn gia; người quản lý đối ngoại của Đường môn hiện
tại, Đường Linh Hoàng thống lĩnh các đệ tử Đường môn; phó môn chủ Lôi
môn, Lôi Kình thống lĩnh đệ tử Lôi môn.
“Đường môn, Lôi gia, Ôn gia, ba nhà bọn họ là cũng liên thủ. Còn có ba vị
sư huynh tới trợ giúp, cũng lấy danh nghĩa đồng minh của Tuyết Nguyệt
thành. Xem ra đây là bố cục mà sư phụ đã bố trí trước khi lên đường. Sư
phụ đúng là sư phụ, thế mà cũng làm được.”
Bách Lý Đông Quân và Nguyệt Dao đi thẳng về phía tây, dọc đường hai
người không ngừng nghe được tin tức của các đệ tử Tuyết Nguyệt thành
đưa về. Lúc đầu tình hình chiến sự với Ma giáo ở phía tây bắc không được
khả quan, cho dù sau này Tuyết Nguyệt thành gia nhập nhưng cũng chỉ có
Tư Không Trường Phong và Lý Hàn Y thắng được mấy trận, củng cố lại lòng
tin. Nhưng lần đầu tiên Diệp Đỉnh Chi và Tư Không Trường Phong quyết
đấu đã đánh Tư Không Trường Phong bị thương, Ngân Nguyệt thương gãy
rời, sau đó lại nhảy xuống đánh trọng thương toàn bộ tinh nhuệ mà Vô
Song Thành phái tới. Tới nay, Diệp Đỉnh Chi ra tay chưa từng thua trận. Mãi
tới khi ba nhà Lôi, Đường, Ôn đến nơi, Ma giáo mới ngừng tay, tạm thời rút
lui.
“Thiên Ngoại Thiên mạnh mẽ vậy à?” Bách Lý Đông Quân hỏi Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao lại lắc đầu: “Nếu là lúc trước, bốn vị tôn sứ vẫn còn thì có thể
làm được như vậy. Nhưng bây giờ hai vị tôn sứ đã chết, đương nhiên Diệp
Đỉnh Chi không thể liên thủ với Vô Thiền rồi, phụ thân cũng chết, đáng lẽ
thực lực của Thiên Ngoại Thiên phải suy giảm mới đúng. Chắc chắn Diệp
Đỉnh Chi đã tụ tập lực lượng của ba mươi hai tông phái ngoại vực lại rồi.”
“Ba mươi hai tông phái ngoại vực?” Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Chưa từng
nghe nói.”
“Trên hoang nguyên tây bắc, di dân Bắc Khuyết chúng ta chỉ là một nhánh,
ngoài ra còn rất nhiều tông phái rải rác ở ngoại vực. Chúng ta cũng từng
muốn kết minh với bọn họ, nhưng những tông phái ngoại vực này chỉ thờ
phụng thực lực tuyệt đối. Phụ thân bế quan, trong bốn tôn sứ không có ai
hàng phục được bọn họ. Còn bây giờ rõ ràng là Diệp Đỉnh Chi đã tập hợp
bọn họ lại.” Nguyệt Dao lo lắng nói: “Nếu tập hợp bọn họ, lại thêm Nam
Quyết đột nhiên xâm lấn biên giới, có lẽ tình hình còn đáng sợ hơn tưởng
tượng của chúng ta.”
“Thật ra còn khả năng khác.” Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng.
“Khả năng gì?” Nguyệt Dao hỏi.
“Diệp Đỉnh Chi từng sống ở rất nhiều nơi, sư phụ của hắn lại từng là cao thủ
đệ nhất Nam Quyết Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma. Xưa nay Vũ gia vẫn là một trong
ngũ đại thế gia ở Nam Quyết. mà trước khi tới Nam Quyết, hắn sinh sống ở
Bắc Man, hình như đại hãn Bắc man là Đô Giác đã từng kết giao với Diệp
Đỉnh Chi. Trong lễ hội Dương Thần của Bắc Man, Diệp Đỉnh Chi giả bộ té
ngã thua dưới tay Đô Giác, cho nên Đô Giác mới cưới được con gái cả của
đại quý tộc họ Hồ ở Bắc Man, cuối cùng đạt được địa vị như ngày hôm nay.
Những chuyện này ta đã nghe hắn kể rồi.” Bách Lý Đông Quân nói đầy ẩn ý.
“Ngươi nói là Bắc Man cũng có thể xuôi nam bất cứ lúc nào?” Nguyệt Dao
giật mình.
“Chẳng phải trước đây Thiên Ngoại Thiên luôn muốn nhờ Bắc Man trợ giúp
à? Bọn họ muốn phục quốc, Bắc Man là trợ thủ tốt nhất.” Bách Lý Đông
Quân nói.
“Đương nhiên, Vô Tướng sứ vẫn luôn gửi thư tới Bắc Man, nhưng Bắc Man e
ngại Bắc Ly, không hứa hẹn gì với chúng ta, tuy cũng âm thầm trợ giúp rất
nhiều.” Nguyệt Dao trả lời.
“Ta cần gửi thư cho bọn nhị sư huynh.” Bách Lý Đông Quân nhíu mày nói:
“Phía bắc, phía tây, phía nam, bây giờ Bắc Ly như đang bị bao vây. Bọn họ
dồn hết binh lực tới Nam Quyết, coi nhẹ kẻ địch ở phía bắc rồi.”
Nguyệt Dao nhìn Bách Lý Đông Quân: “Tình hình hiện tại phức tạp vượt xa
tưởng tượng của chúng ta. Ngươi... còn định làm như vậy không?”
“Có. Ngày đó do lỗi của ta nên mới khiến Diệp Đỉnh Chi nhập ma. Nếu ta là
người khiến hắn nhập ma, thế thì ta cũng phải kéo hắn ra.” Bách Lý Đông
Quân trầm giọng nói nói: “Cho dù phải trả giá đắt.”
Nguyệt Dao cũng gật nhẹ đầu: “Ta cũng có người muốn cứu.”