Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Trên núi hoang kéo dài trăm dặm.
Thiên quỷ dạ hành.
Lý Hàn Y cầm kiếm lao đi, nhắc nhở các đại môn phái dọc đường phải cẩn
thận trận Cô Hư quỷ dị này, nhưng sương mù đã càng lúc càng đậm, dọc
con đường mà cô đi qua đã có không ít môn phái bị tập kích, thương vong
nặng nề.
“Nhất định phải phá trận mới được.” Cô lo lắng nói.
Dưới chân núi, mười vị trưởng lão Ma giáo ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm
nghiền.
Những đệ tử Ma giáo khác cuồn cuộn lao vào Cô Hư trận, sau đó thân hình
hóa thành ảo ảnh, dung nhập vào đại trận.
“Đây là trận Cô Hư à? Nghe nói vẫn chưa phải trận Cô Hư chân chính của
Gia Cát gia mà đã huyền diệu đến vậy rồi ư?” Nam tử trẻ tuổi tóc trắng đi
tới bên cạnh mấy trưởng lão, nói đầy ẩn ý.
Một trưởng lão trong đó nhắm hai mắt, giọng nói lạnh lẽo: “Cô Hư trận của
Gia Cát gia chỉ dựa theo thiên đạo, còn Cô Hư trận của chúng ta lại là đánh
cắp thiên đạo, còn mạnh hơn trận pháp tăng cường thực lực của đám Gia
Cát gia ấy nhiều.”
“Rốt cuộc vẫn chỉ là quỷ đạo.” Tử Y Hầu hừ lạnh một tiếng.
“Hai người các ngươi còn ở đây làm gì? Còn không vào trận?” Trưởng lão
kia hạ giọng quát.
“Ta là một kiếm khách.” Bạch Phát Tiên cầm ngọc kiếm chắp tay sau lưng:
“Ta đánh với kẻ khác, chỉ dựa vào kiếm trong tay ta, không dùng thứ gì
khác.”
“Thế thì e là lần này ngươi không có cơ hội rồi.” Trưởng lão kia cười lạnh:
“Tất cả mọi người trong vùng núi hoang ngàn dặm xung quanh đây, đều sẽ
chết trong trận pháp này.”
“Nếu ngươi gặp một số người trong ngọn núi này, vậy ngươi sẽ biết, bọn
họ không phải loại người sẽ chết trong thứ ảo thuật này.” Bạch Phát Tiên
nhảy tới bên xe ngựa, lấy ra một bình rượu: “Tử Y, tới đây uống rượu, lát
nữa còn lên núi.”
Tử Y Hầu nhún vai: “Không uống, Tử Khí Đông Lai công của ta đang tụ thế,
uống rượu sẽ phá công.”
“Thế thì ta phải uống nhiều một chút, Mỹ kiếm của ta càng say càng đẹp.”
Bạch Phát Tiên cầm bình rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm.
Trên đỉnh núi, Tạ Tuyên phất ống tay áo xua tan sương mù dày đặc trước
mặt, hắn ngồi xổm xuống nhìn dưới núi: “Xem ra nhân số tộc Gia Cát này
cũng không ít, có tới mười người bày trận. Chắc đã chuẩn bị từ mấy tháng
trước nên mới bố trí được Cô Hư quỷ trận rộng lớn như vậy.”
Bách Lý Đông Quân cũng cúi đầu nhìn xuống: “Sao rồi, xuống dưới đánh bại
bọn chúng có phá được trận không?”
“Không thể xuống.” Tạ Tuyên mỉm cười: “Đừng tưởng bây giờ chúng ta chỉ
tung người nhảy xuống là đến trước mặt bọn họ, nhưng có lẽ bọn chúng ở
cách xa hơn trăm dặm.”
“Thế thì có cách nào không?” Bách Lý Đông Quân thở dài: “Chẳng lẽ phải
giết sạch đám giáo chúng Ma giáo đang nấp trong trận pháp này?”
“Vừa rồi ta đã nói rồi mà, cần tìm trận nhãn. Những người bày trận này
không phải trận nhãn, cái gọi là trận nhãn tất nhiên phải ở trong trận. Nói
cách khác, trận nhãn ở ngay trên núi.” Tạ Tuyên rút thanh kiếm khỏi rương
sách, cắm xuống đất, ngón trỏ và ngón giữa tay phải khép lại, đặt lên môi,
nhẹ nhàng nói: “Phá.”
Chỉ thấy trên trường kiếm có một luồng kiếm khí lướt tới, xuyên qua làn
sương dày đặc, tạo thành một con đường nho nhỏ.
Tư Không Trường Phong cầm trường thương xoay người: “Có phải đi thẳng
theo lối này là tới chỗ trận nhãn không?”
“Đúng vậy.” Tạ Tuyên gật nhẹ đầu: “Cô Hư trận này vốn là thuật binh gia, có
thể mượn khí vận từ nơi xâu xa dẫn tới người, dựa vào đó để vượt trên đối
thủ. Nhưng Cô Hư trận mà Ma giáo bố trí lại quá quỷ dị, rõ ràng đã đi theo
quỷ đạo. Đã là quỷ đạo, chắc chắn chủ âm, trận pháp lớn như vậy, đương
nhiên trận nhãn phải là nơi cực âm trong núi này. Phía tây bắc núi này có
một nghĩa địa kéo dài bát ngát, trong nghĩa địa đó chôn cất đại quân Sí
Hoàng của triều Đại Huyền ngày trước, lên tới sáu vạn người, hồn phách
cũng khó về quê cũ. Theo thời gian trôi qua, oán khí không những không
tiêu tán mà ngược lại càng ngày càng tụ tập, đương nhiên chính là vị trí cực
âm.”
“Không phải hôm nay là ngày đầu tiên ngươi tới đây à?” Tư Không Trường
Phong sửng sốt.
“Nhưng ta đọc sách sử, cũng xem bản đồ của nơi này.” Tạ Tuyên giọng điệu
bình thản: “Không cần đi qua, ta cũng biết.”
Tư Không Trường Phong vác trường thương lên vai: “Được, kiếm khí của
ngươi sẽ mở đường cho ta?”
“Hết sức vinh hạnh.” Tạ Tuyên gật đầu.
“Là thanh kiếm tốt, tên kiếm là gì?” Tư Không Trường Phong lại hỏi.
“Nhân gian đạo lý vạn quyển thư. Kiếm của ta tên là Vạn Quyển Thư.” Tạ
Tuyên trả lời.
“Có bảo kiếm mở được, sẽ chiến thắng quay về.” Tư Không Trường Phong
cất cao giọng nói.
Bách Lý Đông Quân vội vàng đi lên trước: “Ta đi với!”
“Ngươi đi thì không có ai hộ trận giúp Tạ Tuyên, hắn sẽ chết ở đây.” Tư
Không Trường Phong vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Ở lại đây, đợi ta phá trận
xong thì ngươi trực tiếp đi thẳng về phía đông. Diệp Đỉnh Chi đã chạy tới
Thiên Khải Thành, người duy nhất ngăn được hắn ở Thiên Khải Thành, chỉ
có ngươi!”
Bách Lý Đông Quân do dự một chút: “Nhưng một mình ngươi...”
“Yên tâm đi, năm xưa hành tẩu giang hồ, trước khi gặp được ngươi, ta luôn
một mình.” Tư Không Trường Phong mỉm cười, cầm trường thương đi thẳng
tới.
“Bắc Ly thích kiếm, Nam Quyết ưa đao, thế gian vốn hiếm người dùng
thương. Nhưng thế nhân đã quên, thương là vua của trăm loại binh khí!” Tạ
Tuyên gõ nhẹ tay lên Vạn Quyển Thư. “Ma quỷ trên thế gian này, sợ nhất
chính là thương!”
Tư Không Trường Phong men theo luồng kiếm khí từ Vạn Quyển Thư chạy
thẳng về phía trước. Nhưng Tư Không Trường Phong càng chạy xa thì kiếm
khí cũng càng yếu, con đường cũng càng ngày càng hẹp, mãi tới khi Tư
Không Trường Phong cắm trường thương xuống đứng lại, trước mặt hắn là
một con suối tối đen. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trong làn sương mù dày đặc
là hàng loạt mộ phần lớn lớn nhỏ nhỏ so le san sát, kéo dài tới vài chục
dặm, cái này nối tiếp cái kia, không nhìn thấy điểm cuối. Trên mộ phần là cỏ
dại rậm rạp, cảnh tượng hết sức đáng sợ.
Cho dù Tư Không Trường Phong lưu lạc giang hồ đã nhiều năm, nhưng đây
là lần đầu tiên hắn thấy cảnh tượng mộ phần san sát nhau như vậy, không
nhịn được cảm thán: “ đến đây bao lâu rồi mà chỉ cảm thấy ngọn núi này
cực kỳ lạnh lẽo, không ngờ ở đây lại có nhiều mộ phần như vậy. Nghĩ tới
chuyện mấy tháng qua luôn ngủ cạnh nghĩa địa như vậy, đúng là đáng sợ.”
“Triều đại thay đổi, chắc chắn sẽ có đổ máu, sẽ chết rất nhiều người. Có
điều, tuy thay đổi triều đại là đại sự liên quan tới ngàn vạn người trên thế
gian, nhưng đối với những binh sĩ này, nếu đã chết thì chuyện này cũng
không liên quan gì tới họ nữa.”
“Tại hạ Tư Không Trường Phong vốn là một lãng khách trên thế gian, lang
bạt tới nơi này, gặp các vị anh hùng, không mang hương.” Tư Không
Trường Phong cắm trường thương xuống đất: “Xin dùng thành trường
thương này làm hương, kính viếng chư vị anh linh.”
Thế là Tư Không Trường Phong đợi hết thời gian một nén hương.
Sau một nén hương, Tư Không Trường Phong thở dài một tiếng: “Vừa rồi
quên không hỏi thư sinh chết tiệt kia, tìm được trận nhãn rồi thì phải làm
gì.”
Sương mù mờ mịt, mộ phần san sát.
“Đừng nói là ta phải đào những mộ phần này lên đấy nhé?”