Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 56: Biến ảo ngàn vạn



“Không có gì lạ, mọi chuyện vẫn bình an.”

Bách Lý Đông Quân nhìn tờ giấy mới đưa từ ngoài phủ vào, thần sắc lạnh

lùng, y hỏi Thuận Đức bên cạnh: “Hôm qua ông nội tới phòng khách của

mấy sứ giả kia?”

“Vâng, huynh đệ từ nhỏ đến lớn của tiểu nhân trực đêm hôm, hắn tận mắt

nhìn thấy.” Thuận Đức trả lời.

“Xem ra họ Tiêu của vị sứ giả tới từ Thiên Khải này đúng là Tiêu kia, không

thì với tính cách của gia gia, sao lại đêm hôm khuya khoắt đích thân tới cửa.

Bọn họ hàn huyên bao lâu?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Cái này thì không biết, vị huynh đệ của ta cũng không dám nhìn chằm

chằm, nếu bị lão hầu gia phát hiện...” Thuận Đức cười hì hì, không nói gì

thêm.

“Mọi chuyện vẫn bình an, an cái rắm.” Bách Lý Đông Quân xé tan tờ giấy

trong tay thành từng mảnh, cầm kiếm lên chạy ra ngoài: “Chuẩn bị ngựa! Ta

muốn ra ngoài!”

Trong mười năm nay ở Càn Đông Thành, cảnh tượng một thiếu niên cưỡi

ngựa đạp vó khắp thành thường xuyên xuất hiện, thế nên mọi người cũng

dần dần quen thuộc, từ đầu là nhỏ giọng mắng mỏ, sau lại biến thành hò

reo kêu gọi, sợ thiếu niên kia cưỡi ngựa trốn không đủ nhanh, tiếng hô

không đủ vang, người truy đuổi phía sau không đủ nhiều.

Nhưng hôm nay, sau lưng thiếu niên không có ai đuổi.

Bởi vì lão hầu gia đã nói, tháng này, thiếu niên muốn chơi thế nào thì chơi

thế đó!

Nhưng thiếu niên lại phi ngựa nhanh hơn bất cứ thời điểm nào trước đây.

“Tiểu công tử, hôm nay làm cái gì đây?” Người bán hàng rong ven đường

hỏi.

Bách Lý Đông Quân không trả lời, lướt qua người hắn như một cơn gió.

“Hôm nay tiểu công tử làm sao vậy?” Người bán hàng rong lấy làm khó

hiểu.

Nhưng trong góc tối, những người canh gác mấy ngày nay lại kinh hãi tới

biến sắc, đợi mấy hôm, rốt cuộc người xông vào phá cục xuất hiện, lại là

tiểu công tử nhà mình!

“Phải gặp được sư phụ!” Bách Lý Đông Quân gầm lên trong lòng.

Thời gian mấy nén hương, y đã tới khoảng sân kia, tung người nhảy từ trên

lưng ngựa, thân thể lao lên tường, lại đột nhiên có một bàn tay bắt lấy cổ

áo y, ném thẳng y xuống đất. Bách Lý Đông Quân bị ném xuống đất, đột

nhiên thối lui về phía sau.

“Là ai!” Bách Lý Đông Quân ổn định lại thân hình, đặt tay lên chuôi kiếm.

“Ngươi tiến bộ rất lớn, không ngờ còn học được rút kiếm với kẻ địch.”

Người nọ đưa lưng về phía y, cười nói.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Bách Lý Đông Quân lạnh giọng nói.

Người nọ vẫn không quay người: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là

hôm nay ngươi không được đi vào.”

“Vì sao lại không được? Bách Lý Đông Quân ta muốn đến đâu, không ai

ngăn được!” Bách Lý Đông Quân khẽ cúi người.

“Xem ra ngươi đã nắm được một chút phương pháp vận dụng chân khí

trong cơ thể, nhưng muốn đối phó ta, còn kém xa lắm.” Người nọ thở dài.

“Tránh ra!” Bách Lý Đông Quân tung người nhảy lên, thanh Bất Nhiễm Trần

trong tay đột nhiên rời vỏ, kiếm khí lạnh lẽo thấu xương, chớp mắt đã bắn

ra, tuy còn kém hơn một kiếm chặt đứt bù nhìn ngày hôm đó, nhưng vẫn là

một lần xuất kiếm tuyệt hảo.

Nhưng kiếm của y lại không về vỏ.

Người nọ đột nhiên quay người, một tay nắm lấy thanh Bất Nhiễm Trần

này, một tay gõ nhẹ lên cổ Bách Lý Đông Quân một cái. Bách Lý Đông Quân

đã hôn mê bất tỉnh. Người nọ cõng Bách Lý Đông Quân lên, quay đầu lại

nhìn khoảng sân kia rồi tung người rời khỏi.

Tiếng đàn trong sân chợt vang lên, cứ như mọi chuyện diễn ra bên ngoài

đều lọt vào mắt người trong sân.

Khúc nhạc qua đi, phía cuối con đường dẫn tới khoảng sân lại xuất hiện

một bóng người khác.

Đồng thời, một tờ giấy không ngừng được đưa đi trong thành, nhưng lại

không tìm thấy chủ nhân nên nhận lấy nó.

“Có một đạo sĩ nhập cục, đi về phía sân.”

Đạo sĩ trẻ tuổi cõng một thanh kiếm gỗ đào, bên hông dắt một thanh

trường kiếm, bộ dáng biếng nhác, chậm rãi đi vài bước trên con đường,

nhưng chẳng mấy chốc đã tới trước khoảng sân. Hắn ngáp một cái, khẽ cúi

đầu, nhẹ giọng nói: “Đệ tử thủ tịch dưới trướng chưởng giáo núi Thanh

Thành Lữ Tố Chân, Vương Nhất Hành cầu kiến.”

“Vào đi.” Trong sân có một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Vương Nhất Hành mỉm cười, đặt tay lên tường vẽ ra một bình bát quái, tiếp

đó trên tường bỗng có thêm một cánh cửa, hắn đẩy cửa đi vào.

“Tiên sinh giấu cửa sâu thật.”

Trong sân, một ông lão mặc trường bào màu trắng, râu tóc bạc phơ đang

ngồi đó. Ông khẽ vuốt ve dây đàn, không ngẩng đầu lên: “Ta và Lữ chân

nhân đã vài chục năm rồi không gặp mặt.”

“Chưởng giáo chân nhân biết tiên sinh đang ở đây, lệnh cho ta tới dẫn tiên

sinh rời khỏi.” Vương Nhất Hành nói.

“Dẫn ta rời khỏi? Lữ chân nhân không sợ dẫn lửa lên người à?” Ông lão hỏi.

Vương Nhất Hành cười nói: “Tiên sinh sao lại là lửa được? Tiên sinh là kiếm

sắc, người trong thiên hạ đều mong được cầm kiếm, còn núi Thanh Thành

ta lại chỉ muốn giấu kiếm vào trong. Người muốn đoạt kiếm phải tới đạp

sơn môn của chúng ta. Núi Thanh Thành ta có một ngàn ba trăm thanh

kiếm gỗ đào, có thể kết trận, có thể giết người, cứ việc tới thử.”

“Khi còn trẻ ta đã gặp Lữ chân nhân, nghĩ thầm đạo sĩ này cuồng ngạo tài

hoa như vậy, chắc chắn sau này sẽ lôi kéo toàn bộ võ lâm. Sau này chúng ta

lớn lên, đạo sĩ đi làm chưởng giáo, ta cho rằng hắn thành tên lỗ mũi trâu

thích giảng đạo lý. Thật không ngờ, khí phách khi xưa vẫn không hề thay

đổi.” Ông lão khẽ vung tay, trên bàn đá đối diện đã có thêm một chén rượu.

“Mời uống.”

Vương Nhất Hành ngồi xuống, cảm thán nói: “Ảo thuật của tiên sinh quả

thật danh bất hư truyền, trước đây chỉ nghe sư phụ nói qua.”

“Ảo thuật là giả, rượu lại là thật.” Ông lão vung tay, trong tay ông cũng xuất

hiện một cái chén, giơ tay uống một hơi cạn sạch.

Vương Nhất Hành cũng giơ chén lên uống một hơi cạn sạch, ánh mắt hắn

sáng lên, nhìn chén rượu rỗng tuếch trong tay: “Rượu gì mà ngon vậy!”

“Rượu này tên Đào Hoa, ngươi có thể mang một bình về cho sư phụ ngươi.”

Ông lão đặt một cái bình ngọc trước mặt Vương Nhất Hành.

“Sư phụ ta do luyện công nên đã vài chục năm rồi không uống rượu, nhưng

ta có một tiểu sư đệ, rất thích ăn quả đào, không biết hắn có thích rượu

Đào Hoa này không.” Vương Nhất Hành thu bình ngọc kia vào trong lòng.

”Nhưng tiên sinh, ngài còn chưa trả lời câu hỏi của ta?”

“Ta rất thích núi Thanh Thành, nhưng ta càng thích Càn Đông Thành.” Ông

lão mỉm cười.

“Chắc tiên sinh càng thích Tây Sở hơn, nhưng Tây Sở đã không còn, chuyện

tiên sinh phải chọn đã không phải đi chỗ nào mà là có thể đi chỗ nào? Bây

giờ núi Thanh Thành ta là người đứng đầu Đường môn, ngay cả Võ Đang

hiện giờ cũng không sánh kịp chúng ta. Mà núi Thanh Thành ta cũng không

có dã tâm khác, càng không lợi dụng tiên sinh.” Vương Nhất Hành chậm rãi

nói.

“Ta biết, nhưng ngươi là người đi bước đầu tiên, rất nhiều người đang đợi

bước đầu tiên này. Dù sao ngươi vẫn còn quá trẻ, chỉ cần ngươi đi bước đầu

tiên, như vậy tất cả mọi người sẽ bắt đầu hành động.” Ông lão gẩy nhẹ dây

đàn.

Vương Nhất Hành mỉm cười: “Đúng là ta còn trẻ, nhưng ta không kích

động. Ta đi bước đầu tiên cũng là vì ta có lòng tin sẽ bảo vệ được tiên sinh.”

Vương Nhất Hành vung nhẹ cánh tay, kiếm gỗ đào bên hông đã bay lên.

Hắn xoay người, trong sân đã có một người dính đầy vết máu.

“Vô Song tầng, Tống Yến Hồi.” Vương Nhất Hành cũng sửng sốt.