Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Một kiếm xuất ra.
Gió cát chợt ngừng.
Bách Lý Đông Quân kinh ngạc trước đại đạo ẩn chứa trong chiêu kiếm đó,
trợn tròn hai mắt nhìn, lòng dậy sóng khôn nguôi, không cách nào bình
tĩnh lại.
Bạch Phát Tiên nhìn Cổ Trần biến thành dáng vẻ hồi thiếu niên, mắt nhìn
thanh kiếm trong tay mình, miệng lẩm bẩm: “Hóa ra... đây mới thật là kiếm
tuyệt thế.”
Vô Pháp và Vô Thiên vẫn bình tĩnh đứng đó, nhưng ống tay áo trên người
đã bị kiếm khí cuốn tới dập nát, khóe miệng hai người cũng chảy ra một
luồng máu tươi.
“Trong vòng năm năm, các ngươi không thể khôi phục võ lực.” Cổ Trần thu
kiếm, trầm giọng nói: “Cút.”
“Nho Tiên cõi người, hôm nay may mắn được thấy, có bảo ta chờ năm năm
cũng đã sao.” Vô Pháp bình tĩnh nói.
Khóe miệng Vô Thiên nhếch lên thành nụ cười chế nhạo: “Cổ Trần tiên sinh
trả giá đắt như vậy vì chiêu kiếm này, có đáng không?”
Cổ Trần xoay trường kiếm: “Có lẽ ta còn kiếm thứ hai.”
“Đi!” Vô Pháp gầm lên một tiếng, kéo Vô Thiên lao ra phía ngoài.
Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu cũng vội vàng đi theo, nhưng mới được vài
bước, Bạch Phát Tiên lại đột nhiên lộn về, cung kính cúi mình với Cổ Trần:
“Kiếm thuật của tiên sinh, hôm nay được thấy, mới biết trời cao đất rộng.”
Tiếp đó xoay người đi theo.
Tiêu Nhược Phong nhìn thoáng qua đám người rời khỏi, lại nhìn Bách Lý
Đông Quân, hỏi: “Ngươi đã thấy gì?”
Bách Lý Đông Quân lắc đầu đầy chất phác, không trả lời.
Vương Nhất Hành thở dài: “Thật hâm mộ ngươi, lại được nhìn thấy chiêu
kiếm chân chính của Kiếm Tiên.”
Ngoài sân bỗng vang lên từng tràng vó ngựa, chắc Phá Phong Quân ở
ngoài thành đã tập kết hành quân vào trong. Bách Lý Lạc Trần bước lên một
bước, tới trước mặt Cổ Trần, vung ống tay áo, cung kính thực hiện một đại
lễ với Cổ Trần.
Bách Lý Lạc Trần tung hoành sa trường nhiều năm, dưới đao có vô số vong
hồn, ngoài đương kim thánh thượng, có ai từng nhận đại lễ của ông như
vậy?
Cổ Trần cũng cung kính đáp lễ.
Bách Lý Lạc Trần ngồi dậy, thở dài một tiếng, tiếp đó nhìn Tiêu Nhược
Phong: “Cửu hoàng tử”
Tiêu Nhược Phong cúi đầu: “Ta đi theo hầu gia.”
Bách Lý Lạc Trần gật đầu, cùng Tiêu Nhược Phong đẩy cửa gian nhà, ra
ngoài.
Phá Phong Quân lập tức thúc ngựa tới, bảo vệ hai người vào giữa, Bách Lý
Thành Phong thấy cha mình ra ngoài, vội vàng đứng dậy: “Phụ thân, bên
trong đã xảy ra chuyện gì? Con chưa từng thấy... kiếm khí cường đại như
vậy. Đông Quân, nó... có sao không?”
Bách Lý Lạc Trần quay người: “Yên tâm đi, nhưng sau ngày hôm nay, Đông
Quân sẽ hiểu... thế nào là giang hồ thật sự.”
“Bát công tử tùy ý hào sảng mà nó gặp không phải giang hồ thật sự, kiếm
khách tài hoa ngang tàng trong Danh Kiếm sơn trang cũng không phải
giang hồ thật sự. Còn giờ phút này nó đang thấy, mới thật là giang hồ.”
“Không có nơi nào là thật sự tự do, cho dù là giang hồ cũng bị đủ chuyện
trên thế gian giam cầm.”
Vương Nhất Hành cõng Tống Yến Hồi đã ngất xỉu lên, thu hồi thanh kiếm
gỗ đào bị Tiêu Nhược Phong đánh bay. Hắn nhìn lướt qua Bách Lý Đông
Quân, xoay người nói với Nho Tiên Cổ Trần: “Hôm nay nhận ủy thác của gia
sư nhưng lại không thể giúp được tiên sinh, thật sự hổ thẹn.”
“Không có gì hổ thẹn, bằng hữu của sư phụ ngươi không phải ta. Nghe nói
gần đây núi Thanh Thành các ngươi có một tiểu thần tiên mới nhập môn?”
Cổ Trần cười hỏi.
Vương Nhất Hành sửng sốt: “Xem ra tuy tiên sinh ở yên một chỗ nhưng vẫn
biết mọi chuyện trong thiên hạ.”
“Trời ban tài năng thì cũng có kiếp nạn ngập trời, mong chân nhân cẩn
thận. Ngươi cũng đi đi.” Cổ Trần nói.
Vương Nhất Hành gật đầu: “Tiên sinh, vậy xin tạm biệt.” Hắn tung người
nhảy một cái, mang theo Tống Yến Hồi rời khỏi theo hướng khác.
Vì thế, trong sân ngoài Cổ Trần chỉ còn có Ôn Hồ Tửu và Bách Lý Đông
Quân.
Ôn Hồ Tửu vỗ vai Bách Lý Đông Quân: “Bảo mẹ ngươi, ta đi trước một
bước, ngày xuân sang năm lại tới uống rượu.”
“Ngươi định tới Dược Vương Cốc à?” Cổ Trần hỏi.
Ôn Hồ Tửu mỉm cười: “Tiên sinh yên tâm đi, nếu đã là đồ của người khác, ta
sẽ không tới cướp, chẳng qua là tới tìm Tân Bách Thảo, đánh hắn một trận
trút giận thôi. Nhưng có một câu, ta muốn nói với tiên sinh.”
“Cứ nói, đừng ngại.” Cổ Trần trả lời.
“Dược Vương Cốc học y thuật, Ôn gia ta luyện độc thuật. Y thuật có thể cứu
người cũng có thể hại người, độc thuật dùng để giết người nhưng cũng có
thể cứu người. Lựa chọn của tiên sinh chưa chắc đã là tốt nhất.” Ôn Hồ Tửu
vò đầu Bách Lý Đông Quân một cái, không đợi Cổ Trần trả lời đã tung người
rời khỏi.
Vì vậy chỉ còn lại một mình Bách Lý Đông Quân vẫn còn choáng váng vì
chiêu kiếm kia, ngây ngốc đứng ở đó.
Cổ Trần mỉm cười, cắm thanh Bất Ly trở lại mặt đất, về bên cây đàn cổ, rót
hai chén rượu rồi phất tay nói: “Đông Quân, ngồi xuống.”
Bách Lý Đông Quân khôi phục tinh thần, đi tới, ngồi đối diện với Cổ Trần.
“Nhiều năm qua, đa tạ con đã bầu bạn.” Cổ Trần chạm chén với Bách Lý
Đông Quân. “Ta và con uống nốt ba chén rượu cuối cùng. Chén đầu tiên,
cảm ơn đã bầu bạn nhiều năm. Một mình trong khoảng sân này, đúng là
chán ngắt.”
Bách Lý Đông Quân uống một chén rượu, không nói gì.
Cổ Trần cũng uống một hơi cạn sạch, lại rót cho mình một chén. “Con cũng
không cần quá đau khổ, thật ra ngày đó ta đã chết. Sư huynh dùng tính
mạng bản thân đổi mạng cho ta, nhiều năm qua ta cũng chỉ dựa vào chén
rượu thuốc này để giữ mạng. Ngày này dù sao cũng sẽ tới, chẳng qua ta hy
vọng khi ngày này tới ta không phải một ông lão trong một khoảng sân cô
độc không ai biết tới mà vẫn là Nho Tiên cõi người thần thái quắc thước
năm xưa. Tình cảnh hôm nay không tồi,. có cao thủ tuyệt thế không biết
tên, có đệ tử danh môn, có Trấn Tây hầu gia, thậm chí còn có hoàng tử từ
Thiên Khải tới. Sư phụ rất hài lòng.”
Bách Lý Đông Quân giơ chén rượu, nước mắt rơi xuống chén, tạo thành bọt
nước.
“Trước đây ta luôn nói với con, khi còn trẻ sư phụ cũng rất anh tuấn, là nhân
vật có thể khuấy đảo võ lâm.” Cổ Trần chỉ vào mái tóc bạc phơ của mình:
“Giờ thì tin rồi chứ? Chỉ tiếc là chưa khuấy đảo được mấy năm thì gặp cảnh
nước nhà hưng vong. Con người ấy, một khi trên lưng gánh vác quá nhiều
là không còn tự do. Sư phụ hy vọng con có thể luôn tự do tự tại, không cần
lo nghĩ nhiều như vậy, nhưng cũng hy vọng con dương danh thiên hạ, trở
thành anh hùng thực sự. Nhớ lời sư phụ, đi thực hiện giấc mộng mà sư phụ
còn chưa hoàn thành, cũng phải đi lên đại đạo của bản thân!”
“Đường dài lại gian nan, đi rồi vẫn sẽ tới!”
Cổ Trần đứng dậy, rút thanh kiếm trực tiếp ra ra, nhìn lên không trung cười
nói: “Khi còn trẻ muốn làm tiên trong rượu, một chén kính trăng sáng, một
chén kính sao trời. Bây giờ lại dùng một chén, kính tử vong.” Ông đứng dậy
nhảy lên một cành cây trên gốc đại thụ kia, cúi đầu nhìn xuống.
“Chẳng phải con luôn muốn hỏi đây là cây gì à? Có khi nó là cây hoa quế,
có khi lại là cây hoa đào, nhưng thật ra nó là phượng hoàng đồng. Không
phải ngô đồng thì phượng hoàng không đậu, đây là quốc thụ của tiên sinh.
Ta nuôi nó mười năm, nhưng dù sao nó cũng không thuộc về mặt đất của
Bắc Ly này, cho dù là Nho Tiên cõi người cũng không thể nuôi sống nó, cho
nên chỉ có thể giả trang thành bộ dạng khác.” Cổ Trần vung ống tay áo, cây
cổ thụ rậm rạp lập tức hóa thành một gốc cây khô héo. Ông chém thẳng
xuống, trường kiếm mang cảm giác thê lương, chém gốc cây khô héo này
thành hai nửa.
“Ta là lãng tử của tiên sinh, cưỡi phượng ngao du chín vạn dặm. Sao phải
trải bao luân hồi, mong có người hiểu ý ta.”
Râu tóc Cổ Trần dần dần hóa thành màu trắng, ngồi xếp bằng quay lưng về
phía gốc cây: “Đông Quân, chẳng qua chỉ là một lần ly biệt. Cuộc đời con sẽ
trải qua rất nhiều lần ly biệt như vậy.”
“Tạm biệt.” Cổ Trần chậm rãi nhắm hai mắt lại.