Thiếu Niên Lang Của Ta

Chương 1: CHƯƠNG 1



Thiếu niên lang có hôn ước với ta đã chếc trên chiến trường.



Trước khi đi, hắn ta cười nói với ta, bảo ta đợi hắn ta về, sẽ mang về cho ta những món đồ chơi nhỏ tinh xảo.



Hắn ta đã không giữ lời, ta liền trèo cao, gả cho Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã.



Người đời đều cười nhạo ta tham lam hư vinh, nhưng mà, làm sao họ biết được, ta vẫn luôn chờ đợi thiếu niên lang của mình.



1



Đó vốn là một buổi sáng vô cùng bình thường, ánh nắng ban mai yếu ớt, ngoài cửa sổ còn có tiếng chim hót, tiếc là không phải chim khách.



Người hầu ngập ngừng báo tin Tề Thần tử trận nơi sa trường.



Mọi người đều lo lắng nhìn ta, họ sợ ta sẽ làm điều gì đó quá khích.



Ta chỉ sững sờ trong giây lát, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn món bánh bao chiên yêu thích của mình.



Ta không đau lòng lắm, ta và Tề Thần, tuy là tình nghĩa thanh mai trúc mã, nhưng cũng không thiếu những lúc đối đầu gay gắt.



Nếu hắn ta không còn, sau này chắc sẽ chẳng còn ai đấu khẩu với ta nữa.



Bánh bao chiên ăn nhiều cũng hơi ngán, ta lau tay rồi đứng dậy rời khỏi bàn.



"Tiểu thư, người không ăn thêm chút nào sao?" Nha hoàn thân cận Tiểu Xuân nhìn chiếc bánh bao chỉ cắn một miếng trên bàn, lên tiếng hỏi.



Ta lắc đầu: "Ngán rồi, ngày mai cũng không cần nữa, đổi sang cháo kê đi."



"Tư Tư." Mẹ ta gọi ta lại, ánh mắt đầy lo lắng, bà ấy dường như nghĩ rằng giây tiếp theo ta sẽ bật khóc nức nở.



Nhưng ta chỉ lắc đầu với bà, vịn tay Tiểu Xuân bước ra ngoài.



Trời cao mây nhạt, nhạn lẻ về nam, đã là đầu thu, ta bất giác cảm thấy hơi lạnh.



Nghe nói gió cát biên quan còn dữ dội hơn, không biết Tề Thần có lạnh không.



Người đời đều nói ta và Tề Thần là một đôi kim đồng ngọc nữ trời sinh, đều nghĩ rằng ta sẽ đau lòng đến không thể kiềm chế.



Nhưng mà, trên đời này có rất nhiều chuyện mà người đời không thể nhìn thấu được.



2



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta tên Hà Tư, đại tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng thư. Cha đặt cho ta cái tên này, có lẽ là hy vọng ta trở thành một người suy nghĩ chu toàn, dịu dàng nho nhã.



Tiếc là sự việc trái với mong muốn, những chuyện như trèo tường dỡ ngói, xuống sông mò cá, từ nhỏ ta đã làm không ít.



Người cùng ta lớn gan làm bậy chính là Tề Thần, tiểu tử nhà Tuyên Uy tướng quân.



Hai nhà là thế giao lâu đời, chúng ta từ nhỏ đã được định hôn ước, nhưng lại nhìn nhau không thuận mắt.



Tề Thần lúc nhỏ trông trắng trẻo yếu ớt, ta đặt cho hắn ta biệt danh là Đậu Nha Thái, ta thấy hắn ta cực kỳ giống mấy cọng giá đỗ xào lẻ loi trên đĩa thức ăn.



Để đáp lại, Tề Thần gọi ta là Bàn Thổ Đậu.



Lúc nhỏ ta ăn nhiều, trắng trẻo mũm mĩm như một đứa trẻ phúc hậu.



Đáng yêu như ta sao có thể chấp nhận biệt danh như vậy, thế là ta đã đánh nhau với hắn ta một trận, kết thúc bằng việc ta đè hắn ta xuống đất không ngóc đầu dậy được.



Ta cũng không phải lúc nào cũng bắt nạt hắn ta, nếu đám con trai nhà khác dám trêu chọc hắn ta, ta đều xông lên đánh cho đối phương bầm dập mặt mày.





Đã đính hôn, Tề Thần chính là người của ta, đương nhiên chỉ có ta mới được bắt nạt, điểm này, ta phân biệt rất rõ ràng.



Lớn thêm chút nữa, Tề Thần cao vọt lên như măng xuân, hắn ta lại bắt đầu gọi ta là Củ Khoai Lùn, ta lườm hắn ta một cái rồi quay người bỏ đi.



Thông minh như ta, đương nhiên sẽ không đánh nhau với hắn ta nữa, hắn ta đã cao hơn ta một cái đầu, hơn nữa sau bao nhiêu năm huấn luyện của cha hắn, đã có một thân cơ bắp săn chắc, trở thành tiểu bá vương oai phong lẫm liệt trong thành Trường An.



May mắn là, hắn ta vẫn còn chút võ đức, không tìm ta báo thù chuyện bị bắt nạt hồi nhỏ.



Và những lúc như vậy, Tề Thần luôn cười đuổi theo, dúi vào tay ta một túi bánh bao chiên vừa mới ra lò, gãi đầu có vẻ hơi ngượng ngùng: "Ăn nhiều vào, cho có da có thịt."



Sau khi lớn lên ta cũng thon thả hơn, Tề Thần luôn canh cánh muốn vỗ béo ta trở lại như hồi nhỏ.



Hắn ta biết ta thích ăn bánh bao chiên của Lý Ký thành đông, thế nên hễ có thời gian rảnh là lại dậy thật sớm đi xếp hàng mua bánh bao chiên cho ta.



Nếu hắn có được món gì ngon khác, cũng luôn nhớ để dành cho ta một phần.



Đợi đến khi chúng ta mười sáu tuổi, hôn kỳ được đưa vào lịch trình.



Nhưng lại đúng lúc biên quan báo nguy, Tề Thần theo quân xuất chinh.



Lúc Tề Thần đi, hắn ta nói với ta: "Đợi ta về nhé, Tiểu Thổ Đậu."





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com