Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 10: Cậu không thể tìm được một nơi nào để cất giấu món đồ cậu yêu quý.



Vì trường phải bảo trì hệ thống điện, nên buổi tự học tối nay được nghỉ. Đào Cư Nhiên muốn đi giúp Hà Khiếu dọn hàng, nhưng cậu chàng sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu nên chỉ cho phép cậu đến giúp vào cuối tuần. Thế là trong lúc các bạn học đang reo hò vui sướng, Đào Cư Nhiên lại rơi vào cảnh không có nơi nào để đi.

Cậu ngồi trong lớp học cho đến khi chân trời đã sẫm lại mới đứng dậy đi về nhà. Dọc đường, cậu mua hai cái bánh bao rồi chậm rãi gặm, sau đó lại dừng chân rất lâu trước khu dân cư cũ. Các tòa nhà đã bị phá dỡ hoàn toàn, công nhân đang dọn dẹp đống phế liệu xây dựng. Xe tải ùn ùn kéo vào, rồi lại ì ạch chở đi, khiến những người dân xung quanh không ngớt lời than phiền. Tiếng máy móc gầm rú đã nghiền nát tất cả những tháng ngày cậu từng sống cùng mẹ và bà ngoại thành từng mảnh vụn.

Lúc cậu về đến nhà đã gần tám giờ. Nhà hình như cũng vừa ăn cơm xong, Đào Kính Quốc đang chơi Đấu Địa Chủ trên máy tính, đây gần như là sở thích duy nhất của ông.

“Nhiên Nhiên về rồi à? Sao hôm nay về sớm thế?”

“Hôm nay mất điện nên không phải tự học tối ạ.”

“Ồ, ăn cơm chưa? Mọi người mới vừa buông đũa thôi -” Ông quay vào bếp gọi: “Hiểu Nhược à, còn cơm không?”

Ngô Hiểu Nhược đang dọn dẹp bát đũa: “Hết rồi! Nhiên Nhiên, hay để dì nấu cho con bát mì nhé?”

“Không cần đâu dì, con ăn ở ngoài rồi ạ.”

“Ăn ở ngoài sao? Đồ ăn ngoài không vệ sinh đâu, mấy đứa trẻ các con cứ thích ăn mấy thứ đồ ăn vặt đó, vừa đắt vừa chẳng no bụng! Về nhà ăn có phải tốt hơn không, tay nghề của dì thì khỏi phải bàn, bố con mà thiếu một bữa là không chịu được đâu!”

Đào Kính Quốc cười hề hề: “Phải đó Nhiên Nhiên, về nhà ăn vừa tốt lại vừa tiết kiệm được tiền.”

Đào Cư Nhiên “dạ” một tiếng rồi về phòng cất cặp sách, cởi áo khoác ra, tay nắm chặt viên kẹo mà chẳng biết nên cất vào đâu.

Cậu kéo tủ quần áo ra, bên trong quá nửa là quần áo của Đào Tinh Tinh. Ngô Hiểu Nhược sẽ vào lấy và cất quần áo bất cứ lúc nào.

Cậu đi đến bên bàn học, các ngăn kéo đều không có khóa, khóa cửa phòng cậu cũng đã hỏng từ lâu. Cậu từng nói với Đào Kính Quốc, nhưng mãi vẫn chưa được sửa. Theo lời của Ngô Hiểu Nhược thì, toàn người một nhà cả, có gì mà phải khóa cửa chứ, thế là cậu không bao giờ nhắc lại nữa.

Nhà nhỏ, Đào Tinh Tinh thường chạy vào phòng cậu, lục tung các ngăn kéo lên để tìm đủ thứ nó thấy hay ho để chơi. Có lần nó thậm chí còn dùng kéo cắt hỏng hết tất cả ảnh của cậu. Một lần, hai lần, rồi cậu chẳng dám để những thứ quan trọng ở nhà nữa, phải thu dọn vào một cái hộp nhỏ rồi gửi ở nhà Hà Khiếu… Thôi thì cứ để ở chỗ cậu chàng vậy, trong cái nhà này, cậu không thể tìm được một nơi nào để cất giấu món đồ cậu yêu quý.

“Nhiên Nhiên, đang bận gì à? Ra giúp dì dọn bát đi!”

“Vâng, con ra ngay…” Đào Cư Nhiên vội vàng nhét viên kẹo xuống dưới gối rồi vào bếp giúp.

Trên ti vi đang chiếu ‘Cừu Vui Vẻ và Sói Xám’. Ngô Hiểu Nhược bị Đào Tinh Tinh bám lấy không dứt ra được, bà ta giơ đôi tay ướt nhẹp lên mắng yêu: “Khỉ con, mẹ còn phải làm việc mà!” rồi lại nói với Đào Cư Nhiên: “Nhiên Nhiên, phiền con nhé, chỉ có hai cái bát thôi, bàn thì không cần con lau đâu, lát nữa dì làm!”

Đào Cư Nhiên đứng bên bồn rửa bát, một vạt trăng dịu dàng rải khắp ban công. Sắp đến Trung thu, trăng sáng hơn hẳn. Khu dân cư này còn rất mới, được mua vào năm cậu mới lên cấp hai, đã tiêu tốn toàn bộ tiền tiết kiệm của Chúc Mộ Trinh. Khi ấy, bà đã ngỡ rằng mua được một căn nhà lớn thì Đào Kính Quốc sẽ trở về.

Cậu vẫn còn nhớ ngày đầu tiên chuyển đến đây, bà ngoại thậm chí còn không ngồi xuống, chỉ đi một vòng ngắm nghía cách bài trí rồi buồn bã nói: “Trinh Trinh à, thứ chia rẽ tình cảm vợ chồng không gì khác chính là kẻ thứ ba… Ngày xưa bốn người chúng ta chen chúc trong căn nhà rách nát kia, cậu ta chưa từng nói hai chữ ‘ở rể’ là khó nghe, sao đi làm công mấy năm đã thay đổi rồi? Con phải suy nghĩ cho kỹ vào…”

Hôm ấy cậu cũng đứng trên ban công, đếm từng ô cửa sổ sáng đèn của tòa nhà đối diện, trăng trên trời vằng vặc còn bóng cây dưới đất thì mờ nhạt. Cậu không hiểu những lời mẹ và bà ngoại nói, chỉ đơn thuần tràn đầy khao khát về ngôi nhà mới, mong ngóng bố sẽ sớm trở về.

Đào Cư Nhiên lơ đãng rửa xong bát, lau khô nước rồi cất vào tủ. Đào Tinh Tinh đột nhiên từ phòng khách lao ra, Đào Cư Nhiên không kịp né, chân trượt đi, ngã ngửa thẳng cẳng trên sàn.

Loảng xoảng - mảnh sứ vỡ tung tóe khắp nơi. Đào Tinh Tinh ban đầu giật mình hoảng hốt, sau đó liền chỉ vào cậu cười ha hả.

Đào Kính Quốc ở phòng khách nghe thấy động tĩnh: “Sao thế?”

Ngô Hiểu Nhược hét lên: “Nhiên Nhiên làm vỡ bát rồi! Không sao đâu!”

Đào Kính Quốc “ồ” một tiếng, “Không sao, vỡ là bình an, mai bố đi mua bát mới!”

Đào Cư Nhiên nằm trên sàn, xương cụt đau điếng, mông tê rần, trước mắt là một mảng sáng trắng, chẳng biết là ánh trăng hay là thứ gì khác. Cậu muốn đứng dậy, nhưng tay chân cũng cứng đờ một hồi, hệt như một linh kiện quan trọng nào đó của cơ thể bị hỏng, khiến các bộ phận đi kèm khác cũng tê liệt theo.

Đào Tinh Tinh chạy tới chạy lui bên cạnh cậu, suýt nữa thì giẫm lên tay cậu.

“Đi ra! Đi ra! Về xem hoạt hình đi! Đừng có ở đây phá đám!”

Ngô Hiểu Nhược quát, đoạn lấy chổi ra quét dọn: “Có nghe thấy mẹ nói không hả? Đừng có đụng vào rác! Đứt tay bây giờ!”

“Cừu Vui Vẻ bị Sói Xám ăn thịt rồi kìa! Con mau ra xem có phải không?”

Đào Tinh Tinh bị bà ta dọa cho tròn mắt, vội chạy về ngồi canh trước ti vi.

“Nhiên Nhiên, lần sau đừng có bất cẩn như thế nữa. Bố con vất vả nuôi gia đình, mấy thứ này đều là tiền cả đấy! Cũng tại dì nữa, trẻ con bây giờ có làm việc gì đâu, đâu có giống thời bọn dì còn trẻ, đừng nói là làm vỡ bát, chỉ cần chân tay chậm chạp một chút là bị người lớn vừa đánh vừa mắng rồi, vẫn là các con sinh ra trong thời sướng! Dì nghe nói có mấy đứa học sinh suốt ngày không về nhà, nào là lên mạng, thu tiền bảo kê, bắt nạt người khác, toàn là thói côn đồ du đãng, đúng là sướng mà không biết hưởng…”

Phải nằm đến mấy phút sau Đào Cư Nhiên mới lấy lại được sức, cậu từ từ đứng dậy đi xuyên qua phòng khách. Sói Xám lại đang nói câu thoại kinh điển của mình, Đào Tinh Tinh cười lớn hét: “Mẹ nói dối, Cừu Vui Vẻ không có bị ăn thịt!” Phía bên kia, Đào Kính Quốc đã bắt đầu một ván bài mới trong tiếng chia bài lách cách.

Quần áo ướt mấy mảng, dính vào người vô cùng khó chịu. Đào Cư Nhiên không thể ngồi, cũng chẳng tiện nằm, phải nghỉ một lúc lâu mới đi tắm. Dòng nước nóng dội xuống, cậu đưa tay ra sau sờ thử, liền xuýt xoa một tiếng vì đau, không dám chạm vào nữa. May mà con người không có đuôi, không thì phải có bao nhiêu người bị ngã gãy đuôi chứ!

Miếng băng dán vết thương trên tay đã ướt sũng từ lúc rửa bát, lại còn vương phải mùi dầu mỡ thật khó ngửi. Cậu gỡ miếng gạc ra, thuốc đã nhuộm một mảng da thành màu xanh, một lớp da chết bị nước ngâm cho trắng bệch. Nước nóng dội lên đó nóng rát, cậu vội vàng lau khô - thầy Từ đã dặn vết thương không được dính nước.

Tắm xong trở về phòng, Đào Cư Nhiên trước tiên xịt povidone-iodine, sau đó bôi thuốc mỡ trị bỏng lên vết thương, định bụng để thuốc ngấm một lúc rồi mới dán băng cá nhân lên. Đang lúc thổi thổi vào vết thương, Đào Tinh Tinh đã đứng ở khung cửa, nghênh nghênh cái đầu nhìn sang.

“Tinh Tinh? Sao thế em?”

Đào Tinh Tinh cười một cách ranh mãnh, miệng mím chặt, hai má phính lên.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, Đào Cư Nhiên lập tức đi tới bên giường lật gối lên - quả nhiên, viên kẹo đã biến mất.

“Tinh Tinh, có phải em đã lấy kẹo của anh không? Em, em trả lại cho anh được không! Nếu em muốn ăn kẹo, anh sẽ mua cho em cái khác!” Cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tinh Tinh ngoan nhất, ngày mai anh mua kẹo sữa Want Want cho em nhé? Em trả lại -”

Cậu còn chưa nói hết lời, Đào Tinh Tinh đã cười toe toét, há to miệng cho cậu xem: “A..”

Đào Cư Nhiên buông thõng tay, không nói một lời… Cậu vốn đã biết từ lâu, có những thứ dù đã có trong tay rồi cũng sẽ vuột mất ngay tức khắc.

Đào Tinh Tinh vừa nhảy lên vừa vỗ vào người cậu: “A a…” gương mặt tràn ngập nụ cười đắc ý.

Đào Cư Nhiên nặn ra một nụ cười khó coi, khẽ nói: “Được rồi, đừng ngửa đầu ra sau, cẩn thận bị sặc đấy…”

Đào Tinh Tinh thấy cậu không chơi đùa cùng mình, bèn đẩy mạnh cậu một cái, làm mặt quỷ rồi quay người chạy đi.

Đào Cư Nhiên từ dưới đất lồm cồm bò dậy, đột nhiên không còn cảm thấy đau nữa. Cậu ngồi trước cửa sổ lau tóc, ngước mắt nhìn lên, ánh trăng đã bị mây che khuất. Những đám mây của đêm thu mỏng manh phiêu lãng, mang dáng vẻ dãi dầu sương gió, chẳng biết rồi sẽ trôi về đâu.

Ngày mai trời nắng thì phải phơi chăn mới được, nhưng mai phải đi học, lỡ đột nhiên đổ mưa thì gay go… Có nên nói chuyện họp phụ huynh không, bố có thời gian đi không nhỉ… Ngày mai tan học phải đi giúp A Khiếu sớm mới được… Ngày mai, ngày mai Tĩnh Như Phong sẽ ở trường bao lâu đây… Cậu nghĩ lan man hết chuyện này đến chuyện khác, cố muốn xua đi nỗi bi thương trong lòng.

“Tinh Tinh! Tinh Tinh con làm sao thế này! Đào Kính Quốc mau ra xem con trai ông này!” Giữa phòng khách đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai, Đào Cư Nhiên do dự bước ra khỏi cửa.

Mặt Đào Tinh Tinh đỏ bừng, hai tay quờ quạng cào vào cổ, đang được Đào Kính Quốc bế trên đùi vỗ lưng, còn Ngô Hiểu Nhược thì cuống quýt la hét.

“Ông dùng sức vào! Dốc ngược nó xuống! Ho ra chưa!?”

“Không được, vô dụng! Vẫn chưa ra!”

Đào Cư Nhiên vội vàng đi tới, từ phía sau ôm vòng lấy Đào Tinh Tinh, một tay nắm thành quyền, tay kia đặt lên nắm đấm, liên tục ép mạnh lên trên.

“Con làm gì thế!? Buông con trai dì ra! Tinh Tinh! Tinh Tinh!”

“Không sao đâu, Nhiên Nhiên đang cứu nó mà!”

“Nó thì biết cái gì! Ông thì chỉ biết đứng đấy thôi! Mau gọi 120 đi!”

Sau mấy lần ép liên tục, dị vật cuối cùng cũng được nôn ra, là một viên kẹo sữa màu cam.

Đào Tinh Tinh òa khóc nức nở. Ngô Hiểu Nhược giật phắt lấy đứa bé ôm vào lòng, vừa gọi cục cưng gan ruột, vừa đỏ hoe mắt đấm thùm thụp vào người nó: “Ai cho con ăn kẹo hả!? Sao lại không nghe lời thế! Ai cho kẹo!?”

Đào Tinh Tinh sợ quá, sụt sùi chỉ vào Đào Cư Nhiên: “Anh ấy cho đấy..”

Ngô Hiểu Nhược lao tới phía Đào Cư Nhiên: “Nhiên Nhiên! Sao con lại cho nó ăn kẹo? Trẻ con không biết phải trái, đâu phải thứ gì cũng cho vào miệng được! Lỡ mà bị nghẹn là mất mạng như chơi đấy! Nó là em ruột của con, con không thể hại nó được!”

Đào Cư Nhiên lúng túng đứng sững ở đó, như thể bị ai đó đẩy mạnh một cái, suýt nữa thì đứng không vững. Cậu vội vã quay về phòng, vịn vào bàn hít một hơi thật sâu, trong dạ dày cứ cuộn lên không ngừng.

Bên ngoài, Ngô Hiểu Nhược vừa dỗ con vừa trút giận, Đào Kính Quốc thì đang lựa lời dỗ dành; phía dưới lầu, con chó nhà nào đó bất an sủa lên mấy tiếng; trong vườn hoa của khu dân cư, một đám trẻ con vẫn đang nô đùa không chịu về nhà… Đào Cư Nhiên lắc lắc đầu, gió thổi bay rèm cửa, mang theo sự dịu dàng vốn có của nó. Cậu thay miếng băng dán trên tay đã bị lệch đi, đếm xem còn lại mấy miếng, cảm thấy hơi tiếc - là của thầy Từ tặng, không thể lãng phí được.

Chẳng biết đã qua bao lâu, tiếng của Sói Xám lại chiếm lĩnh phòng khách, mọi thứ đã trở lại yên bình.

Đào Kính Quốc bước vào phòng, nhìn thấy đống thuốc trên bàn, vội hỏi: “Sao thế? Bị thương à?”

“Không sao ạ, con không cẩn thận bị bỏng thôi.”

“Ồ…”

Đào Kính Quốc ngồi xuống mép giường, nói chuyện mặt đối mặt với cậu. Đôi mắt của ông vốn rất đẹp, ưu điểm này đã di truyền cho cả hai người con trai. Chỉ là khi đến tuổi trung niên, đôi mắt ấy đã mất đi thần thái làm lay động lòng người của thời trẻ, trũng sâu vào trong. Ông lướt nhanh mắt một vòng quanh phòng con trai, hai tay vô thức xoa xoa vào quần, dáng ngồi tựa như một cành cây bị mưa gió quật cho cong oằn.

Đào Cư Nhiên chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi. Thật ra, cậu đã rất lâu rồi không nhìn kỹ dung mạo của Đào Kính Quốc. Trong ký ức của cậu, ông vẫn luôn là dáng vẻ trẻ trung, cao lớn, nói cười vui vẻ. Dù cho những ký ức ấy đã dần trở nên mơ hồ, cậu vẫn cố gắng gìn giữ hình ảnh đó, đến nỗi không thể đối mặt với sự đổi thay phũ phàng của hiện tại.

“Nhiên Nhiên à –” Đào Kính Quốc đột nhiên lên tiếng, có chút ngượng ngùng, nhưng một khi đã bắt đầu thì những lời còn lại cứ thế tự nhiên tuôn ra: “Bố biết con không cố ý… Dì Ngô của con tính cách vốn vậy, thẳng như ruột ngựa, dì ấy không có ý xấu đâu. Con, con đừng để trong lòng, dì ấy không nhắm vào con đâu, dì ấy cũng khó xử lắm…”

Đào Cư Nhiên cúi đầu. Cậu không muốn làm khó Đào Kính Quốc, nhưng mỗi lần nghe ông giảng những đạo lý này, kể lể về cái khó của ông hay của bà ấy, lòng cậu lại vừa phẫn uất vừa bất lực: Khó xử lắm sao? Vậy tại sao lại phải phá hoại gia đình của người khác chứ?

“Con với Tinh Tinh là anh em ruột, con thương nó bố rất vui… Nhưng lần sau đừng cho nó ăn kẹo nữa, tiền của con cứ giữ lại mà tiêu, Tinh Tinh không thiếu đồ ăn vặt đâu. Nó còn nhỏ mà lém lỉnh, suốt ngày nghịch ngợm phá phách, có chỗ nào không phải thì con cứ bao dung cho nó! Đợi nó lớn rồi sẽ ổn thôi, đến lúc đó con sẽ biết có một người em trai ruột thịt vẫn là tốt nhất…”

Anh em ruột ư? Đào Tinh Tinh lớn từng này rồi chưa bao giờ gọi cậu một tiếng ‘anh’, mà cậu cũng chẳng muốn làm anh của nó… Đào Cư Nhiên không có ác cảm gì với nó, nhưng thực sự cũng không tài nào yêu quý nổi.

Đào Kính Quốc thở dài một hơi. Con cái lớn rồi, có đạo lý nào mà không hiểu? Chỉ là có nhiều đạo lý không phải dùng để hiểu, mà phải dùng thời gian để trải nghiệm. Ông dành tình thương của một người bố cho cả hai đứa con trai, và thường xuyên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

“Nhiên Nhiên, con là đứa hiểu chuyện, có chuyện gì nhất định phải nói với bố nhé…” Ông thò tay vào túi, rồi sực nhớ ra tiền nong trong nhà đều do vợ ông quản, bàn tay bèn ngượng ngùng chuyển hướng, đặt lên vai Đào Cư Nhiên. “Tiền tiêu vặt không đủ thì cứ xin dì Ngô của con, bố cũng đã nói với dì ấy rồi, năm cuối cấp ba có nhiều khoản phải chi tiêu, không thể tiết kiệm được…”

Đào Cư Nhiên cố nén lại sự thôi thúc muốn gỡ tay ông ra, cổ đã nổi hết cả da gà. May mà Đào Kính Quốc nhanh chóng buông tay, giọng điệu nhẹ nhõm hơn hẳn mà hỏi: “À mà này, Trung thu năm nay các con được nghỉ mấy ngày? Trường có thông báo gì chưa?”

“Được nghỉ một ngày ạ.”

“Thế à… Trung thu năm nay nhà mình định đi Tứ Xuyên một chuyến, là về nhà bà ngoại của Tinh Tinh. Con cũng biết đấy, Tinh Tinh từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng gặp bà ngoại nó. Lần này người lớn đã lên tiếng muốn gặp cháu ngoại, phận làm con cháu bọn ta cũng không tiện từ chối. Thứ Sáu tuần này sẽ khởi hành, thứ Ba tuần sau về, con ở nhà một mình đón Tết có được không?”

“Được ạ.”

Đào Kính Quốc rất vui mừng: “Thế thì tốt, thế thì tốt, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe…”

“Vâng ạ.”

Đào Cư Nhiên nhìn ông bước ra khỏi phòng. Thật ra, cậu biết tại sao Đào Tinh Tinh chưa từng về Tứ Xuyên. Cậu biết lý do Ngô Hiểu Nhược đã nhiều năm không qua lại với gia đình mình. Dù sao thì, ở một ngôi làng miền núi bảo thủ, con gái đã đi lấy chồng lại đi sinh con với người đàn ông khác là một chuyện mất mặt. Cho dù sau này họ đều đã ly hôn rồi kết hôn lại, phải không?

Căn phòng lại chìm vào yên lặng. Đào Cư Nhiên tiếp tục lau tóc, tóc mùa thu lúc nào cũng khó khô. May mà còn có ánh trăng bầu bạn với cậu suốt cả đêm.