Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 28: Khoảng cách giữa họ thật quá lớn.



Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ chính là kỳ thi liên trường. Đào Cư Nhiên rất may mắn khi được xếp thi ngay tại lớp học của mình. Lúc tiết tự học buổi sáng kết thúc, mọi người ùa đến các phòng thi thì cậu đã tìm được chỗ của mình - dãy đầu tiên ngay dưới bục giảng. Bàn học chưa được quay lại, bên trong còn có một cuốn sổ tay nhỏ. Đào Cư Nhiên rón rén chuyển bàn thì Trình Y Y và Mạc Tiêu Vi bước vào.

Cậu lùi lại một bước. Trình Y Y lấy được sổ tay, vẫn còn hơi giận cậu, giận dỗi dậm chân, vẻ mặt đùng đùng nổi giận.

Mạc Tiêu Vi mỉm cười, kéo kéo tay áo cô nàng. Trình Y Y cảm thấy khá mất hứng, dừng bước, quay lại hỏi Đào Cư Nhiên: "Sao cậu không đến thế?"

"Xin lỗi, tớ đã nhờ Văn Thanh mang quà cho cậu rồi..."

Trình Y Y muốn nói "Tôi mới không cần quà gì hết, không phải cậu đã hứa sẽ đến sao?" hay "Tại sao không đến, không phải đã nói xong hết rồi à?", nhưng Đào Cư Nhiên lại đang cúi đầu ngoan ngoãn đứng trước mặt cô nàng, dáng vẻ rất áy náy, cơn bực bội trong lòng lại tan đi, cô nàng lầm bầm: "Vậy thì cậu cũng có thể nói trước một tiếng chứ..."

Trong giọng điệu của cô nàng có chút trách móc: "Tôi còn chẳng mời Văn Thanh nữa."

Đào Cư Nhiên ngẩn ra: "Nhưng Văn Thanh nói cậu ấy cũng sẽ đến, cậu ấy rất vui lòng giúp tớ..." còn nói cô bạn ấy ở cùng khu với Trình Y Y và Tưởng Triệu Thành, quen nhau từ hồi mẫu giáo.

"Được rồi... tuy có hơi thất vọng, nhưng tôi rất thích quà của cậu, tôi sẽ cất giữ thật cẩn thận! Tôi đi đây! Thi tốt nhé!" Cô nàng và Mạc Tiêu Vi cọ cọ vào nhau, đuôi tóc đuôi ngựa đung đưa, bước chân nhanh nhẹn rời đi.

Học sinh lần lượt vào phòng thi, Đào Cư Nhiên ngồi vào chỗ, căng thẳng chờ đợi bài thi. Cây bút trong tay chưa mở nắp, cậu vô thức vẽ tên của một người nào đó lên mặt bàn.

Phòng học yên tĩnh, bao trùm một bầu không khí bực bội và oán thán. Học sinh trong phòng thi này đều thuộc dạng làng nhàng, bẩm sinh không đủ thông minh, mà về sau cũng chẳng đủ chăm chỉ, đội trên đầu một bộ mặt đầy mụn trứng cá và hai cặp mắt gấu trúc thâm quầng, chỉ cầu cho cấp ba mau chóng kết thúc.

"Bạn học ơi..." một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau.

"Chào bạn, xin hỏi bạn có bút chì thừa không?" Người kia đôi mắt sáng ngời, má hơi ửng hồng, là một gương mặt xa lạ.

"Có." Đào Cư Nhiên chạy vội về phía cuối lớp, trên tủ chất đầy sách vở tài liệu. Vốn dĩ đồ của cậu được xếp gọn gàng trong một góc, nhưng lại bị một chồng sách ngang ngược chen ép ra rìa. Cậu nhìn thấy cuốn sổ màu cam nổi bật ở trên cùng, lập tức đoán ra là của cậu chàng Châu Tề Gia. Cậu lấy bút chì, lại sợ sách rơi xuống nên đành đẩy vào trong một chút. Ai ngờ chồng sách chất quá cao, lảo đảo hai cái rồi rào một tiếng đổ sập xuống.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu. Giám thị bước vào, không khách khí chỉ đạo: "Dọn hết sách vở đi nhé, để tôi thấy là coi như gian lận hết!"

Cậu luống cuống tay chân nhặt sách, tự trách mình: Sao mình lại hậu đậu thế này!

Lúc này, bạn nam mượn bút chì lúc nãy bước tới, ngồi xuống thu dọn cùng cậu.

Đào Cư Nhiên lí nhí nói: "Cảm ơn!" Anh bạn kia cũng đáp lại bằng một giọng nhỏ không kém: "Không có gì." Anh bạn có gương mặt trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, khi cười trên má còn hiện ra đôi lúm đồng tiền.

Có người san sẻ, sự khó xử cũng không còn như lửa đốt sau lưng, khó mà chịu đựng nổi nữa. Họ dọn dẹp xong rồi trở về chỗ ngồi. Đào Cư Nhiên đưa bút chì cho anh bạn, anh bạn nói khẽ: "Cảm ơn!" Đào Cư Nhiên cũng đáp lại nhỏ giọng: "Không có gì." Chuông báo giờ thi vang lên.

Thi đến chiều thì trời âm u sắp mưa, hơi ẩm bò lên cánh tay khiến người ta nổi da gà. Môn Toán khó đúng như dự đoán, các học sinh vừa lạnh người vừa lạnh lòng, bồn chồn đến mức chân không ngừng run. Giám thị chẳng có việc gì làm, cũng bị bầu không khí nặng nề này lây nhiễm, đi đi lại lại trong lớp.

"Reng reng..." Tiếng chuông khiến Đào Cư Nhiên giật mình. Cậu lật qua lật lại bài thi kiểm tra phiếu trả lời, trên hai câu tự luận cuối cùng chỉ trơ trọi một chữ "Giải", tâm trạng của cậu còn nặng nề hơn cả đám mây đen ngoài cửa sổ vài phần.

Thi xong mọi người đều than ngắn thở dài, chủ nhiệm lớp liền nói: "Tranh thủ thời gian ôn bài cho ngày mai đi, ài, em thấy khó thì bạn khác cũng thấy khó, ủ rũ làm gì!? Thi cử, là thi kiến thức, thử tâm lý! Người thông minh hay chăm chỉ đến đâu mà tâm lý không vững thì cũng hỏng chuyện! Môn nào thi xong rồi thì đừng nghĩ đến nó nữa, có gì hay mà nghĩ? Cái lúc các em đặt bút xuống là điểm số đã định rồi! Giữ tâm lý cho tốt, à, tâm lý tốt thì có thể phát huy vượt mức bình thường! Mau ôn bài đi, nước đến chân mới nhảy còn hơn là chưa đánh đã hàng!"

Dù thầy có nói hùng hồn mạnh mẽ đến đâu, mọi người cũng đều uể oải không vực dậy nổi tinh thần. Đào Cư Nhiên nhìn chằm chằm vào cuốn vở, trong đầu toàn là Snoopy. Tĩnh Như Phong không đến lớp tự học buổi tối, Đào Cư Nhiên thậm chí còn không chắc cậu ấy có đi thi hay không. Trước đây cậu từng xem bài kiểm tra Toán của cậu ấy, gần một nửa đều để trống, nghe nói toán trong nước khó hơn nước ngoài rất nhiều, chắc là có nhiều phần cậu ấy chưa học qua.

Đào Cư Nhiên nghĩ, với điều kiện của cậu ấy, sau này không cần tham gia kỳ thi đại học mà có thể trực tiếp ra nước ngoài. Canada à, ở Bắc Mỹ xa xôi, hoặc có lẽ là một nơi nào khác, tóm lại là cách một ngọn núi cao biển rộng, là nơi mà cả đời này cậu cũng không thể đến được.

Buổi tự học tối trong kỳ thi lúc nào cũng dài đằng đẵng, tốp này thì so đáp án, tốp kia lại ca thán, chẳng ai có thể tĩnh tâm được. Văn Thanh không biết lấy được đáp án môn Tiếng Anh từ đâu, đang ra sức học thuộc. Châu Tề Gia nói cô bạn: "Thi liên trường toàn thành phố làm sao có đáp án được? Lấy từ đâu ra thế? Đừng để bị lừa đấy!"

Văn Thanh liếc cậu ta: "Sao cậu quan tâm tôi lấy từ đâu ra thế? Sao? Cậu cũng muốn hả?"

"Ai biết thật hay giả?"

"Là giả đó, là giả đó, cậu đừng hỏi nữa!"

"Có phải từ trường Trung học số 3 tuồn ra không? Tôi nghe nói có người bên đó nửa đêm đi trộm đề thi, là thật hở?"

"Không biết, hỏi nhiều thế làm gì? Cậu muốn chép hay gì?"

"Đồ không rõ nguồn gốc, cậu mà chép có khi còn không bằng tự mình làm đâu!"

"Tôi thì sao cũng được, tiếng Anh của tôi nát bét thế này mà. Cậu thì khá hơn, tự làm đi!"

"...Tôi xem một chút, thi xong là biết thật hay giả liền."

Văn Thanh cười nhạo trong bụng, đưa đáp án cho cậu ta: "Nhanh lên, tôi còn phải học thuộc nữa đó!"

"Ai da, tôi nhanh lắm, tôi có cần học thuộc đâu, chỉ liếc một cái thôi!"

"Thế thì cái liếc của cậu cũng dài ghê đấy!" Văn Thanh đung đưa chân, hỏi Đào Cư Nhiên: "Cậu có muốn xem không?"

Đào Cư Nhiên lắc đầu. Văn Thanh lại liếc nhìn chỗ ngồi của Tĩnh Như Phong, đầy hứng thú nói: "Cậu biết không? Nhà Tĩnh Như Phong giàu lắm đó, nhà cậu ấy ở khu biệt thự ven biển cơ! Chính là khu bên cạnh viện điều dưỡng Hải quân ấy, nghe nói bãi biển nối liền với khu đó là bãi biển riêng của chủ sở hữu đó nha! Cậu thân với cậu ấy như vậy, đã đến nhà cậu ấy bao giờ chưa? Có phải thật không?"

"Thảo nào mà kiêu ngạo thế, chủ nhiệm lớp cũng chẳng nói gì cậu ấy, có tiền vẫn sướng thật! Nhà cậu ấy làm gì thế? Làm quan hay kinh doanh? Cậu ấy có nói với cậu không? Lưu Tư Vũ còn nói thấy cậu ấy lái một chiếc mô tô cực ngầu, đắt tiền lắm! Nhà cậu ấy không quản cậu ấy à? Bình thường thấy cậu ấy ăn mặc dùng đồ cũng bình thường mà, chẳng lẽ là đồ hiệu cao cấp gì đó? Đây là sự khiêm tốn của người giàu sao? Vừa đẹp trai vừa có tiền, cậu ấy đúng chuẩn nam chính trong truyện ngôn tình luôn!" Cô bạn phấn khích tưởng tượng một lúc, rồi lại nói: "Người bình thường như chúng ta, cũng chỉ có lúc này mới được nhìn cậu ấy vài lần, sau này tốt nghiệp rồi thì chẳng gặp được nữa, haiz... Vốn dĩ là người của hai thế giới khác nhau!"

Đào Cư Nhiên chẳng buồn để tâm đến lời cô bạn nói, cậu lẳng lặng quay mặt về phía cửa sổ. Không khí ẩm ướt, tấm kính đã đọng đầy những giọt mưa, chỉ có bóng hình cô độc của cậu in trên đó. Khoảng cách giữa họ vốn đã quá xa, ngay cả khi đã cùng nhau trèo non lội biển, họ vẫn mãi là người của hai thế giới.

Mưa thu lất phất rơi, Đào Cư Nhiên đứng ở cuối mái che, đợi cho đến khi học sinh đã về hết mà mưa vẫn chẳng ngớt. Nếu còn chần chừ sẽ lỡ chuyến xe buýt mất, cậu bèn lao mình vào màn mưa, chạy đến trạm xe giữa những tiếng còi xe inh ỏi. Mái che ở trạm xe rất ngắn. Dưới ánh đèn đường, những hạt mưa li ti trông như một đàn bướm đang điên cuồng nhảy múa. Đào Cư Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, rồi chợt nghe thấy hai giọng nói vang lên từ phía sau tấm biển quảng cáo.

“Cậu đừng đi theo tôi nữa, tôi chuyển trường rồi!”

“Cho mình một cơ hội đi, được không? Mình cũng sẽ chuyển trường, học cùng lớp với cậu, chúng ta lại làm bạn cùng bàn!”

“Không được! Cậu đã hứa sẽ không đến tìm tôi nữa, không thể nói lời mà không giữ lấy lời được!”

“Thế cậu cũng nói sẽ tiếp tục làm bạn với mình cơ mà, sao lại chặn hết cả WeChat lẫn số điện thoại của mình rồi? Đồ lừa đảo, là cậu không giữ lời trước, là cậu ép mình phải đến tìm cậu! Cậu cũng không nỡ xa mình đúng không? Cậu chắc chắn là cố ý, cậu biết rõ mình sẽ tức giận, biết rõ mình sẽ không kìm được mà đến tìm cậu. Mình biết mà, trong lòng cậu cũng có mình…”

Xe buýt vội vã lao tới, cửa xe "két" một tiếng mở ra. Đào Cư Nhiên vội vàng bước lên, còn chưa kịp ngồi vững thì cửa đã "xoạch" một tiếng đóng lại, một chàng trai mảnh khảnh lách mình qua khe cửa hẹp mà chen lên.

Bác tài liếc mắt nhìn nhưng không mở cửa lại: “Cái đứa đằng sau có lên không?”

Chàng trai kia như thể đang trốn tránh ôn dịch: “Không lên đâu, cậu ta không lên! Đóng cửa lại!!!”

Bác tài “ừm” một tiếng rồi nhấn mạnh chân ga, phóng thẳng về bến cuối.

Chàng trai thở phào nhẹ nhõm, tìm một chỗ rồi ngồi xuống, bất chợt chạm phải ánh mắt của Đào Cư Nhiên.

Đào Cư Nhiên cúi gằm mặt, lúng túng vò vò vạt áo. Khung cửa sổ xe in hằn bóng hình co ro, ướt như chuột lột của cậu.

Chàng trai có chút ngạc nhiên, định lên tiếng chào hỏi cậu, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên mái tóc ướt sũng của cậu, cậu ta lại thôi sau một thoáng do dự.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Những giọt mưa trên cửa sổ kết thành dòng, trượt dài xuống dưới, trông như những hàng lệ đang không ngừng tuôn rơi.