Thứ Bảy không có tiết tự học buổi tối, ngày hôm sau lại là ngày nghỉ hiếm hoi, nên vừa nghe tiếng chuông tan học, đám học sinh đã ào ào tan lớp.
Phòng học trở nên trống hoác, sự náo nhiệt suốt cả ngày dài cũng dần nguội lạnh. Chỉ còn bụi phấn và những hạt bụi li ti vẫn mải miết bay lượn không biết mệt, ánh sáng màu hoàng hôn cam rực rọi lên chúng, tựa như đang soi tỏ những giấc mộng ban ngày mà đám học sinh bỏ lại.
Đào Cư Nhiên dùng giẻ ướt lau sáng bóng tấm bảng đen, đếm từng chiếc bàn học phản chiếu trong đó. Bàn của lớp trưởng, của ủy viên học tập, của nhóm trưởng, và của chính cậu… Những chồng sách cao như núi trên bàn cũng lặng lẽ dõi theo cậu.
Lau xong bảng đen, cậu dùng một chiếc giẻ khác lau sạch máy lọc nước; đổ hết nước đọng, phơi chiếc giẻ lên bệ cửa sổ; lau khô lối đi giữa các dãy bàn, xếp lại ngay ngắn những chiếc bàn “lệch pha”; cuối cùng, cậu đứng trên bục giảng nhìn bao quát một lượt rồi mới đeo cặp sách rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa, cậu đã bất ngờ chạm mặt Tĩnh Như Phong - cậu ấy khẽ cụp mi, ánh mắt xuyên qua hàng mi vừa dài vừa rậm nhìn sang. Đào Cư Nhiên vội nép người sát vào cánh cửa, cứ đứng nghiêm tại chỗ như thế, mắt dán chặt vào mũi giày của mình, hai tay siết chặt quai cặp, lồng ngực như có chú thỏ con đang nhảy loạn xạ.
Tĩnh Như Phong đi thẳng về chỗ ngồi của mình, cúi người lấy một cuốn sách từ trong hộc bàn ra, lật xem vài trang rồi rời đi.
Đào Cư Nhiên ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng cậu ấy một lúc, rồi lại ngước nhìn bầu trời đã sẫm lại sau khi cậu ấy rời đi, đoạn quay người nhìn về phía chỗ ngồi của Tĩnh Như Phong - chiếc bàn của cậu ấy vuông vức, kê ngay ngắn cùng với ghế, trông thẳng thớm vô cùng. Thứ ánh sáng chiếu lên đó giờ chỉ còn là một vệt trắng xám, không chút hơi ấm.
Cậu siết chặt quai cặp đi xuyên qua sân trường. Trên sân bóng có người đang đá banh, sân bóng rổ cũng có người đang chơi, trên đường chạy là các học sinh lớp thể chất đang luyện tập và những nhóm bạn gái vừa tản bộ vừa rôm rả chuyện trò.
Một nhóm nam sinh cùng lớp đang chơi bóng rổ, có Tề Lương Châu, còn có cả cậu bạn gặp ở hành lang lúc nãy – hình như tên là Phương Tử Cách, học cùng lớp với Hà Khiếu, dáng người cao lêu nghêu, tay chân dài ngoằng. Cậu ta và Tề Lương Châu phối hợp vô cùng ăn ý, hai người liên tục ghi điểm, áp đảo toàn sân. Tề Lương Châu vuốt ngược mái tóc ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt rạng rỡ đầy hứng khởi, móc bóng rồi bật cao ném một cú ba điểm chuẩn xác. Tiếng còi vang lên, nửa trận đấu kết thúc.
Gió cũng reo hò kéo đến góp vui, tiếc là chẳng ai đoái hoài, đành lủi vào một góc, tung vài chiếc lá lên cao rồi nhìn chúng bị người ta giẫm qua đạp lại.
Đào Cư Nhiên rảo bước dưới ánh tà dương, cho đến khi bóng mình tan vào hoàng hôn, tiếng gió cũng dần lớn hơn, và vô số điểm sáng bắt đầu lấp lánh trong thành phố.
Cậu đi qua năm trạm xe buýt, dừng chân rất lâu trước một khu nhà cũ kỹ, nhìn những bức tường xi măng trần trụi, những ô cửa sổ vuông vức, đen ngòm. Khu tập thể này được xây từ thế kỷ trước, diện tích cây xanh rất nhỏ, giờ đây đã chất đầy những mảnh đá vụn, những khung cửa sổ kim loại méo mó, cùng đủ loại rác thải xây dựng. Những tòa nhà hào nhoáng xung quanh càng khiến nó trông thêm phần tồi tàn, xám xịt. Thành phố đang phát triển với tốc độ vũ bão, dần che lấp đi tất cả những gì thuộc về quá khứ, cái sức mạnh đổi dời trời đất ấy thật khiến lòng người kinh sợ.
Đào Cư Nhiên bước lên xe buýt. Giờ đã qua cao điểm tan tầm, trên xe vẫn còn hai chỗ trống, nhưng cậu không ngồi. Cậu vịn vào cột nắm, tựa đầu lên đó, lặng lẽ ngắm nhìn người và cảnh vật lướt qua trên ô cửa kính.
Xuống xe ở phố Hưng Thịnh, cậu lại ghé vào quán mỳ Trần Ký ăn tối. Mỳ bò đã bán hết, nhân viên phục vụ hỏi cậu có muốn dùng mỳ tam tiên không. Trán cô ấy lấm tấm mồ hôi, đôi mắt trũng sâu dường như đang nói: “Món này đi, chọn món này đi, đừng yêu cầu gì thêm nữa.” Đào Cư Nhiên không ăn xúc xích, nhưng lại càng không muốn làm khó người khác, thế nên cậu gật đầu thanh toán.
Cậu ngồi trong góc khuất hai mặt đều là tường. Khách ra vào tấp nập, nhân viên phục vụ bận đến chân không chạm đất, luôn phải để mắt tìm kiếm những vị khách gọi món, gọi thêm cơm, hay cần thêm bát nhỏ, thìa con.
Quán ăn lâu năm này suất nào cũng đầy đặn, hương vị cũng đậm đà, khách đến ăn toàn là khách quen. Người lớn vừa ăn vừa trò chuyện, trẻ con thì không ngồi yên được, cứ chạy vòng quanh chân họ, dù bị quát mắng cũng chẳng bận tâm, chỉ im lặng được hai phút là lại bắt đầu ngó nghiêng khắp nơi.
Một cậu bé đội mũ vàng níu lấy vạt áo mẹ, đôi mắt cứ nhìn về phía Đào Cư Nhiên. Cậu bèn mỉm cười với em, cậu bé vội thu lại ánh nhìn, chân di di xuống sàn, vài lọn tóc lọt ra khỏi mũ đã ướt đẫm mồ hôi, bết dính trên trán.
Gió rít qua ngoài cửa. Thời tiết thế này dễ bị cảm lạnh thật.
Lúc bước ra khỏi quán mỳ, các cửa tiệm hai bên đường đều đã lên đèn neon, xanh, vàng, trắng nhấp nháy không ngừng. Con phố này toàn là những cửa hiệu cũ, tiếng mời gọi của quán ăn, tiếng nhạc từ tiệm cắt tóc, tiếng mặc cả từ cửa hàng quần áo cứ thế tuôn ra. Tiếng còi xe và tiếng phanh gấp vội vã bị gió đêm cuốn đi, xoay vòng hồi lâu trên đường, những cột đèn đường cao vút soi rọi dòng xe cộ tựa dải ngân hà. Mọi người đều đã đổ ra đường, những cô gái ăn vận lộng lẫy, những cụ già ra ngoài tản bộ, những cặp vợ chồng dắt theo con nhỏ, mỗi người đều có nhịp điệu của riêng mình, và tất cả cùng nhau xô vào cơn gió đêm khiến nó cũng phải choáng váng.
Đào Cư Nhiên men theo hàng cây ven đường, thong thả đi qua khu phố cổ. Tới ngã tư giao giữa đường Hưng Thịnh và đại lộ phồn hoa, chợ đêm bắt đầu náo nhiệt. Quầy thịt nướng nhà Hà Khiếu nằm trong con hẻm, vị trí hơi khuất một chút, nhưng được cái không bị bụi từ ngoài đường tạt vào. Bố Hà nói buôn bán có kém một chút cũng không sao, nhưng đồ ăn nhất định phải sạch sẽ.
Lúc Đào Cư Nhiên đến thì quán đã qua một lượt khách. Bố Hà đang xiên thịt, thấy cậu liền cười: “Nhiên Nhiên đến rồi à, ăn gì chưa con?”
Cậu cất cặp sách, việc đầu tiên là đi lấy nước rửa tay: “Con ăn rồi ạ, ăn mỳ tam tiên.”
“Ăn no chưa? A Khiếu, nướng cho Nhiên Nhiên cái cánh gà đi, loại nó thích ăn ấy!”
Đào Cư Nhiên vội nói: “Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ! Con no lắm rồi!” Cậu đeo tạp dề vào phụ giúp Hà Khiếu.
Hà Khiếu đang bận tối mắt tối mũi, ngẩng đầu lên cười với cậu: “Ra tiếp khách đi!” Cậu chàng hai tay làm không ngơi, vừa lật xiên, vừa phết sốt, vừa rắc gia vị. Mỡ nhỏ xuống than hồng, một tiếng “xèo” vang lên, khói than bùng lên nghi ngút, mùi thơm của bột thì là lan tỏa trong không khí. Cậu chàng nheo mắt lại, tiện tay lấy ống tay áo quệt mồ hôi.
Bố Hà xiên xong thịt ba chỉ lại đi rửa rau, không quên nhắc nhở: “Đừng quên làm gì cho Nhiên Nhiên ăn đấy nhé.”
Hà Khiếu “Vâng” một tiếng: “Lát nữa đỡ bận đã ạ, giờ này cậu ấy không chịu ăn đâu!”
Bố Hà cười gật đầu: “Cũng phải.”
Tiết trời bắt đầu trở lạnh, chính là lúc cần “bồi bổ cho mùa thu”, nên việc buôn bán cũng chẳng kém hồi nghỉ hè. Đào Cư Nhiên phụ trách ghi món, bưng đồ, tính tiền, còn hai bố con nhà họ Hà thì một người chuẩn bị nguyên liệu, một người nướng. Hồi mới bắt đầu buôn bán, Hà Khiếu muốn dùng thịt đông lạnh cho đỡ mất công xiên, nhưng Bố Hà kiên quyết không đồng ý, ông sợ thịt có vấn đề, khách ăn vào sẽ đau bụng, Hà Khiếu đành phải nghe theo. Quán nhà họ không lớn, nhân lực cũng không đủ, nhưng tay nghề của Hà Khiếu rất tốt, nguyên liệu lại tươi ngon nên khách quen khá nhiều.
Có mấy học sinh ăn xong còn hỏi có giao hàng tận nơi không. Họ là sinh viên trường thể thao ở gần đây, một tháng mới được ra ngoài một lần, ăn ở nhà ăn đã ngán đến tận cổ, tối nào tập luyện xong cũng đói đến không ngủ được, mà đồ ăn khuya của nhà ăn thì quá khó nuốt.
Đào Cư Nhiên nhỏ giọng đáp: “Xin lỗi ạ, quán em bận quá nên không giao hàng được.”
Sau khi họ rời đi, một cặp đôi trẻ ghé vào. Cô gái muốn uống nước giải khát. Ở đây không có, phải sang cửa hàng tiện lợi bên kia đường mua. Cậu bạn trai mải mê chơi điện thoại, bèn gọi Đào Cư Nhiên: “Cậu chạy đi mua giúp được không?”
Cũng được thôi, nhưng các bàn đều đã kín chỗ, lại còn có khách đang chờ thanh toán… Đào Cư Nhiên do dự một lát rồi vẫn gật đầu: “Vâng.”
Bố Hà vừa rảnh tay liền nói: “Để bác đi cho.”
Cô gái thấy Bố Hà đẩy xe lăn ra, mặt liền đỏ bừng. Cô đấm nhẹ bạn trai một cái rồi chẳng nói chẳng rằng đứng phắt dậy, xách túi chạy vọt sang bên kia đường.
Khách cứ đến rồi đi, hết tốp này đến tốp khác. Nào là một gia đình ba người không muốn nấu cơm, nào là nhóm bạn bè tụ tập, nào là đám học sinh cấp hai vừa tan lớp học thêm…
Đào Cư Nhiên bận đến xoay như chong chóng. Mãi đến gần mười giờ, khách mới vãn đi. Lúc dọn bàn, cậu phát hiện cô gái ban nãy đã để lại ba chai nước khoáng. Đào Cư Nhiên lau khô những giọt nước đọng trên thân chai, đưa cho Bố Hà một chai trước, còn chai lạnh nhất thì đưa cho Hà Khiếu.
Hà Khiếu vặn nắp, tu ừng ực. Đào Cư Nhiên xé một chiếc khăn ướt đưa cho cậu chàng: “Nghỉ một lát đi.”
Uống xong nước, cậu chàng chùi miệng, chuẩn bị xong đồ ăn gói mang về cho bàn khách cuối cùng, còn thắt một chiếc nơ bướm thật đẹp.
Vị khách quét mã thanh toán, trước khi đi còn hỏi: “Chào em đẹp trai, ngày nào các em cũng bán ở đây hở?”
“Vâng ạ, hoan nghênh lần sau chị lại ghé!”
“Nhất định, nhất định!”
Hà Khiếu xoay xoay cổ, vươn vai mấy cái, rồi vùi kỹ than trong lò nướng, những đốm lửa đỏ lóe lên vài lần trong lớp tro tàn trắng xám. Cậu chàng đi đến bên xô nước, vặn vòi rồi vốc nước lạnh rửa mặt.
Bố Hà thấy vậy liền lấy ra một chiếc khăn khô: “Đừng dùng nước lạnh! Sắp vào thu rồi, cẩn thận cảm lạnh đấy!”
Đào Cư Nhiên nhận lấy chiếc khăn đưa cho Hà Khiếu: “Nghe lời bác đi.”
Hà Khiếu lau tóc qua quýt. Tóc mái của cậu chàng hơi dài, rủ xuống lộn xộn, bên dưới là một đôi mắt sáng ngời, tựa như những vì sao trên thảo nguyên, gió không thổi tắt, mưa chẳng thể dập, cứ lấp lánh không biết mệt mỏi.
Cậu chàng cười toe toét: “Yên tâm đi! Cậu mệt không? Muốn ăn gì nào?”
Đào Cư Nhiên nghĩ một lúc: “Ngô nướng đi, lâu rồi tớ chưa ăn ngô.”
Cậu đứng nhìn Hà Khiếu nướng ngô. Bố Hà nhìn con hẻm bảng lảng khói, vừa cười vừa thở dài: “Hôm nay đồ ăn bán cũng gần hết rồi, lát nữa dọn hàng thôi. Giờ không như mùa hè nữa, tối đến trời lạnh, người ta cũng ít ra đường hơn.”
Hà Khiếu nhìn đồng hồ rồi nói với Đào Cư Nhiên: “Lát nữa cậu về trước đi, mai đến sớm nhé, tớ đi mua bánh bao súp cậu thích ăn nhất cho!”
“Không cần phiền phức thế đâu, buổi sáng cậu cứ ngủ thêm chút nữa đi.”
Bố Hà bật cười: “Mai để bác đi mua! Hai đứa cứ ngủ cho đến khi tự tỉnh dậy! Bây giờ đang là tuổi ăn tuổi lớn, phải ngủ nhiều, ăn uống đầy đủ vào, nhìn hai đứa gầy tong teo thế kia…”
Khi khách vãn đi thì mèo hoang lại kéo đến. Một chú mèo mướp nhỏ nấp trong góc tường, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào quầy thịt nướng. Đào Cư Nhiên ngồi xổm xuống, đối mắt với nó. Chú mèo mướp nấp trong khe tường một lát rồi mới thò nửa cái đầu ra, cất tiếng kêu khe khẽ. Đào Cư Nhiên quay lại nhìn Hà Khiếu, vẻ mặt của người và mèo đều đáng thương như nhau.
Hà Khiếu lấy một ít thịt đã nướng chín và xúc xích đưa cho cậu. Đào Cư Nhiên đẩy phần thịt qua cho nó. Con mèo quan sát một lúc lâu rồi mới nhanh như chớp đớp lấy một miếng, tha vào khe tường ăn ngấu nghiến.
Đào Cư Nhiên nhẹ nhàng vuốt sống lưng nó: “Sao bẩn thế này? Mẹ mày đâu rồi?”
Bố Hà nhìn cảnh này, tiện miệng hỏi: “Nhiên Nhiên à, nghe nói lớp các con có học sinh mới? Là học sinh lưu ban hả? Sao đã lớp 12 rồi mà còn chuyển trường?”
“Hình như không phải lưu ban ạ… Con cũng không rõ lắm, là một bạn nam, dáng người rất cao.”
Hà Khiếu đưa bắp ngô đã nướng xong cho Đào Cư Nhiên: “Cậu ta còn ngồi sau lưng Nhiên Nhiên nữa đó!”
“Thế sao? Con nói chuyện với bạn ấy chưa? Có dễ gần không? Thành tích thế nào?”
Phải hình dung thế nào đây nhỉ –
“Con chưa nghe bạn ấy nói chuyện bao giờ… Bạn ấy thường xuyên trốn học.”
Nói đến đây, cậu như có linh cảm gì đó mà ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng chờ đèn đỏ ở ngã tư.
“Ồ, vậy à…” Bố Hà cười cười: “Nghe có vẻ là một đứa trẻ có cá tính!”
“Hình như cậu ta còn đánh nhau với người ta nữa! Vết thương còn ở trên mặt, cả lớp đều thấy, phải không Nhiên Nhiên?” Hà Khiếu nháy mắt với Đào Cư Nhiên.
Bố Hà lại có chuyện để lo rồi: “Đánh nhau á? Đánh nhau là không tốt đâu, có chuyện gì nhất định phải nói với người lớn…”
Đang nói chuyện, một đám thanh niên ngồi ăn tôm hùm đất ở bàn bên cạnh bỗng cãi vã ầm ĩ. Chẳng biết câu nào nói không xuôi, xô đẩy qua lại một hồi liền lật nhào cả bàn, có một chai rượu suýt nữa thì ném trúng người Bố Hà. Đào Cư Nhiên đứng gần ông nhất, lập tức đẩy ông đến chỗ an toàn, còn Hà Khiếu thì chắn trước quầy hàng, cảnh giác quan sát.
Xe lăn bị kẹt vào khe xi măng không đẩy đi được, Bố Hà chỉ đành lo lắng hét lên: “A Khiếu! Nhiên Nhiên! Mau qua đây!”
“Không sao đâu! Bố đừng qua đây!”
Đào Cư Nhiên đi đến bên cạnh cậu chàng, nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta về trước đi…”
Một chiếc ghế bất thình lình bay thẳng tới, Hà Khiếu tung một cú đá ngược lại, chiếc ghế nhựa biến dạng hoàn toàn.
Hành động này không biết vì sao lại chọc giận một tên côn đồ trong đám. Gã ta uống đến mức mặt đỏ bừng, trông như một con tôm hùm đất luộc chín, tức tối xông tới. Dáng đi rõ ràng lảo đảo xiêu vẹo, vậy mà lại như có sức mạnh vô cùng: “Thằng nhãi con ở đâu ra thế!” Miệng phun ra những lời lẽ tục tĩu, lao lên định đánh người.
Hà Khiếu không né không tránh, Đào Cư Nhiên vừa định lao ra cản, một chiếc cặp đeo chéo bỗng từ trên không bay tới, “bốp” một tiếng, trúng ngay đầu gã kia!
“Á!”
Hà Khiếu sững sờ nhìn gã đàn ông ngã xuống đất rên rỉ, rồi nhặt chiếc cặp lên. Chủ nhân của chiếc cặp đứng ở ngã tư, đèn xanh nhấp nháy vài giây rồi lại chuyển sang đèn đỏ, xe cộ vẫn không ngừng qua lại.
Đào Cư Nhiên ghé sát vào tai cậu chàng, khẽ nói: “Đó chính là bạn học sinh mới chuyển đến, tên là Tĩnh Như Phong, Tĩnh trong Lập Thanh.”
Lập Thanh (立青): Đây là cách chiết tự chữ 靖 (Jìng). Chữ 靖 được tạo thành bởi bộ 立 (Lì - Lập) ở trên và chữ 青 (Qīng - Thanh) ở dưới.
Tĩnh? Họ này cũng hiếm gặp thật… Hà Khiếu không nhìn rõ được dáng vẻ của Tĩnh Như Phong, chỉ cảm thấy cậu ấy cao lớn lạ thường. Cậu ấy bước qua tên côn đồ, đi sang bên kia đường trả lại chiếc cặp.
Một cuộc hỗn loạn nổ ra một cách khó hiểu đã được dập tắt nhờ sự can thiệp của người qua đường và các chủ quán. Mấy gã say rượu dìu nhau, vừa đi vừa lầm bầm chửi bới, oán trời trách đất, rồi cứ thế bỏ đi.
Chợ đêm lại trở về với dáng vẻ vốn có. Những chuyện như thế này ngày nào cũng diễn ra.
Đào Cư Nhiên ngồi xổm xuống đất, lẳng lặng nhặt những mảnh thủy tinh vỡ. Ánh sáng ba màu đỏ, vàng, xanh của đèn giao thông liên tục thay nhau phản chiếu trên những mảnh vỡ.
Không lâu sau, Hà Khiếu quay lại. “Cậu ta cũng tốt phết đấy.” Cậu chàng ngồi xuống dọn dẹp sạch sẽ những mảnh thủy tinh vỡ: “Nhiên Nhiên, cậu có thể kết bạn với cậu ta không.”
Đào Cư Nhiên không nói gì. Hà Khiếu nhìn xoáy tóc ngoan ngoãn trên đầu cậu, cười nói: “Đừng sợ, cậu ta là người tốt, chắc là không khó gần đâu.”
Đào Cư Nhiên đương nhiên biết cậu ấy là người tốt, nhưng vừa nãy cậu còn nói xấu cậu ấy, khoảng cách xa như vậy, liệu cậu ấy có nghe thấy không… Phải làm sao đây? Cậu ấy có ghét mình không?
Đêm đó, Đào Cư Nhiên ôm theo nỗi sầu muộn mà thiếp đi. Trong mơ vẫn là ngã tư đường ấy, đèn giao thông cứ nhấp nháy, nhấp nháy, đèn xe lúc tỏ lúc mờ. Tĩnh Như Phong đứng ở đó, chỉ là một bóng đen, nhưng lại nổi bật đến thế giữa màn đêm.