Mùa xuân ở Bồ Thành cũng ngắn ngủi như mùa đông, phần lớn cây cối từ màu xanh thẫm chuyển sang xanh non, lá của năm cũ còn chưa kịp ngả vàng đã rụng, chồi non của mùa xuân này lại đang vươn mình xù lông dưới nắng. Mọi người càu nhàu dưới cái nắng chói chang sau tiết Thanh minh: “Sao nóng thế nhỉ? Mùa xuân qua rồi à?”
Mùa xuân luôn thoáng qua trong chớp mắt, giống như những đóa hoa trên cành chẳng đợi ai. Học sinh lớp mười hai chẳng có tâm trí nào mà tiếc xuân, mấy ngày nghỉ lễ vừa qua là đã đến kỳ thi đại học.
“Kỳ thi đại học chỉ là một bài kiểm tra quy mô lớn, không có nghĩa là phán quyết cho tương lai. Cứ cố gắng hết sức để thi, không để lại tiếc nuối là được, mà có tiếc nuối cũng không sao, dù sao sau này còn vô số tiếc nuối đang chờ các em… Thầy biết các em đang căng thẳng lo lắng, bây giờ nói gì các em cũng không nghe lọt tai, nhưng không sao, có một chút áp lực là chuyện bình thường, không có thầy mới phải lo. Đương nhiên thầy càng lo hơn là sau khi thi xong, có một số em còn chưa tròn mười tám tuổi, đừng có buông thả bản thân quá nhé!”
Các học sinh cười ồ lên, chủ nhiệm lớp bình thản rời đi, chuẩn bị sẵn sàng để xử lý những sự cố có thể xảy ra trong hai ngày tới như: “Thầy ơi em quên mang thẻ dự thi!”, “Thầy ơi con nhà chúng tôi căng thẳng đến mức nôn ọe có ảnh hưởng đến bài làm không ạ?”, “Em đi nhầm phòng thi là của trường nào thế? Thầy cô qua đây nhận lại nhé!”
Ngày thi đại học đầu tiên mưa như trút nước, quả nhiên đã xảy ra đủ loại sự cố, các giáo viên lớp mười hai tất bật xử lý ở cổng trường, đợi đến khi tất cả học sinh vào phòng thi rồi mới rảnh rỗi. Ngày thứ hai nắng chói chang, giáo viên và phụ huynh trốn dưới bóng cây căng thẳng chờ đợi. Thời gian ban cho sự nỗ lực, buông thả, đau buồn và vui vẻ một độ dài như nhau.
Reng reng! Reng reng!! - Tiếng chuông báo hết giờ thi vang lên, thời trung học từ đây kết thúc.
“Thi xong rồi, thi xong rồi! Cuối cùng cũng thi xong rồi!”
“Về nhà ngủ ba ngày ba đêm! Lên mạng ba ngày ba đêm!”
“Giải phóng rồi! Tự do rồi!! Không bao giờ phải học nữa!!!”
“Cái gì! Cậu không học đại học nữa à? Cậu định đi làm công sao?!”
"Cậu nghỉ hè đi làm công?! Đừng mà, còn cả một đời để làm công đấy, đi du lịch tốt nghiệp với tôi đi!"
Ánh mắt của Đào Cư Nhiên và Tĩnh Như Phong chạm vào nhau. Vừa ra khỏi phòng thi, Hà Khiếu đã tìm thấy Đào Cư Nhiên, cho cậu chàng một cái ôm thật chặt để chúc mừng kết thúc thời trung học. Nhưng cậu lại không dám nắm tay Tĩnh Như Phong giữa chốn đông người, chỉ có thể nhìn cậu ấy mỉm cười.
Cả lớp tụ lại một chỗ, lên kế hoạch cho bữa tiệc tối. Trình Y Y từ trong đám đông phấn khích bước ra, đến trước mặt Đào Cư Nhiên: “Đào Cư Nhiên, tối nay đi ăn cậu cũng đi nhé?” Cùng lớp với Tĩnh Như Phong đã hơn nửa năm, nhưng cô nàng chẳng thèm liếc nhìn cậu ấy, chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp của mình bướng bỉnh nhìn Đào Cư Nhiên.
Dù biết với tính cách của cậu sẽ không muốn tham gia hoạt động tập thể thế này, nhưng cô nàng vẫn muốn thử. Nếu cô nàng không làm gì cả, có lẽ hôm nay sẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau, cô nàng nghĩ vậy, cố gắng duy trì nụ cười.
“Ừm, tớ không…”
Tĩnh Như Phong nhích một bước về phía Đào Cư Nhiên, tạo thành một tư thế vô cùng thân mật.
Trình Y Y như bị kim châm, sự nhẹ nhõm và phấn khích không có nơi nào để trút bỏ sau kỳ thi đã khơi dậy tâm sự sâu kín của cô nàng, cô nàng lờ đi Tĩnh Như Phong, dũng cảm hỏi: “Nếu cậu không thích đông người, mấy người chúng ta tụ tập cũng được! Không có nhiều người đâu, cậu có muốn đi không?”
Đào Cư Nhiên còn chưa biết phải đáp lại thế nào, Tĩnh Như Phong đã nhân lúc khuất tầm mắt mà nắm lấy tay cậu, khẽ gãi vào lòng bàn tay, ánh mắt mang theo chút oán giận phảng phất quét qua khiến mặt cậu đỏ bừng.
Tưởng Triệu Thành đi tới, đặt tay lên vai Trình Y Y, hạ giọng cảnh cáo: “Y Y!”
Cô nàng nhanh chóng quay đầu lại nói với cậu ta: “Thật ra tôi cũng không thích một đám người ồn ào!” rồi tiếp tục chờ đợi câu trả lời của Đào Cư Nhiên.
Bầu không khí căng thẳng đã thu hút sự chú ý của không ít học sinh và phụ huynh, Mạc Tiêu Vi kéo tay áo Trình Y Y, nhỏ giọng khuyên: “Y Y, đừng như vậy…”
Càng khó khăn lại càng phải dũng cảm, một sự thôi thúc chợt dâng lên trong lòng Trình Y Y: “Hoặc, hoặc là chúng ta có thể đi riêng, chỉ hai chúng ta đi ăn, được không? Nếu cậu đồng ý?” Một vệt hồng ửng lên trên má cô nàng, nhưng đôi mắt lại càng sáng hơn, cô nàng chính là kiểu người càng gặp khó càng dũng cảm, dám làm những điều trái với lẽ thường. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của cô nàng.
Sắc mặt Tưởng Triệu Thành biến đổi, nhìn chằm chằm cô nàng như muốn ngăn cản điều gì, nhưng lại không nói một lời.
“Xin lỗi… tớ đã hứa sẽ đến nhà Hà Khiếu rồi.”
“Không sao, vậy ngày mai thì sao? Khi nào cậu rảnh? Có muốn ra ngoài chơi không?”
“Hả? Tớ...”
“Cậu ấy không rảnh, sắp tới cậu ấy đều ở cùng tôi.” Tĩnh Như Phong cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, kéo tay Đào Cư Nhiên: “Chúng ta đi thôi, Hà Khiếu còn đang đợi đấy.”
Đào Cư Nhiên chưa kịp nói lời xin lỗi đã bị cậu ấy kéo đi.
“Đào Cư Nhiên! Cậu đừng đi...” Trình Y Y bỗng đuổi theo, có lẽ là sự buông thả sau một thời gian dài căng thẳng tột độ, có lẽ là những tâm sự phức tạp đã chất chứa trong lòng quá lâu, sự thôi thúc ấy đã hóa thành lòng dũng cảm đơn độc, thôi thúc cô nàng nắm lấy Đào Cư Nhiên, giống như một hiệp sĩ anh dũng giải cứu công chúa bị giam cầm.
“Đừng đi với cậu ấy!” Cô nàng gắng gượng cười: “Đừng đi về phía đó… Con đường đó mới làm, còn chưa sửa xong, khó đi lắm.”
Đào Cư Nhiên cảm kích lòng tốt của cô nàng từ trước đến nay, bèn cong cong mày mắt với Trình Y Y: “Không sao đâu, có Tĩnh Như Phong rồi."
Cậu không ngoảnh đầu lại mà đi về phía con đường đó, hoàng hôn phủ lên người họ, hai bóng hình xinh đẹp hòa làm một trong ánh sáng. Trình Y Y nghĩ đến buổi chiều hôm đó, cậu đẩy đám đông ra đưa cô nàng rời khỏi con hẻm nhỏ, cũng dũng cảm và kiên định như vậy, cậu chưa bao giờ thay đổi.
Tống Ngôn Ân bắt nạt cậu, Tiết Tranh khinh miệt cậu, Châu Tề Gia hạ thấp cậu… còn rất nhiều người khác, tất cả bọn họ, đều dùng lời đồn đại để làm tổn thương cậu, nhưng cậu đã xông ra khỏi con hẻm tối tăm không chút ánh sáng, đi về phía hoàng hôn.
Nước mắt trào ra khỏi mi, Trình Y Y không cam lòng hét lên: “Đào Cư Nhiên - cậu đừng đi! Đừng đi với cậu ấy!” Con đường đó khó đi lắm! Đừng ở bên cậu ấy! Tôi cũng có thể bảo vệ cậu! Tôi sẽ bảo vệ cậu, cậu đừng đi với cậu ấy…
“Đủ rồi, Y Y!” Tưởng Triệu Thành mạnh mẽ xoay vai cô nàng lại.
Cậu ta lớn tiếng chất vấn: “Rốt cuộc bà là thật sự thích cậu ta hay là do chính nghĩa trong lòng đang tác quái?!”
Chàng trai thanh mai trúc mã, luôn bình tĩnh và chín chắn này, đáy mắt đang cuộn trào không biết là cơn giận hay là thứ gì khác, Trình Y Y chưa bao giờ thấy sắc mặt cậu ta khó coi đến vậy… Nhưng lời nói của cậu ta như một gáo nước lạnh, khiến lòng cô nàng rối như tơ vò.
Cô nàng không quên được lúc Đào Cư Nhiên dũng cảm xông lên nắm tay cô nàng chạy qua con hẻm sâu và dài; không quên được làn da trắng trong suốt và đôi mắt đen láy của cậu dưới ánh nắng trong lớp học; không quên được sự tức giận và thôi thúc không thể kiềm chế của mình khi cậu bị vu khống, bị cô lập… Đây không phải là thích sao? Nếu không phải, tại sao cô nàng lại luôn cảm thấy đau buồn và phẫn nộ vì cậu.
Trình Y Y ngước mắt nhìn Tưởng Triệu Thành, trong mắt lấp lánh ánh lệ: “Tôi không biết… Đồ thông minh, phải làm sao bây giờ?”
Cô nàng nhất thời không thể phân biệt được, cảm giác của cô nàng đối với Đào Cư Nhiên rốt cuộc là sự rung động của tuổi trẻ, hay là lòng chính nghĩa đơn độc, hay là cả hai… Lúc này đây, điều duy nhất cô nàng biết rõ là, trên đời này có sự bắt nạt vô cớ, cũng có lòng tốt không cầu báo đáp. Trên thế gian này luôn có người đang phải chịu đựng sự ác ý, cũng luôn có người đang kiên trì với chính nghĩa. Người tốt sẽ bị đối xử hà khắc, lòng tốt sẽ bị phụ bạc, ai ai cũng mưu lợi tránh hại, ai ai cũng sẽ có một cuộc đời gian nan. Thế giới không hề tươi đẹp, nhưng dù sao đi nữa, chúng ta cuối cùng cũng sẽ chấp nhận nó, giống như lúc nhỏ chấp nhận một món quà sinh nhật không thích. Và cô nàng, sẽ mãi mãi đứng về phía chính nghĩa, kiên định giúp đỡ kẻ yếu, bảo vệ lòng tốt của nhân gian, vì điều đó, cô nàng nguyện hiến dâng cả sinh mệnh.
Tưởng Triệu Thành gọi cô nàng như lúc còn nhỏ: “Đồ ngốc, bà biết phải làm thế nào mà.”
Cô nàng bướng bỉnh nhìn cậu ta, cuối cùng vẫn cúi đầu để nước mắt rơi xuống đất: “Không phải đã nói là không được gọi tôi như vậy sao?”
“Không phải đã nói là không được làm chuyện ngốc nghếch hả?”
Trình Y Y dùng mu bàn tay lau đi nước mắt. Người đó, đôi mắt dịu dàng u uất của cậu đã có đối tượng để theo đuổi; cái tên mà cậu đã viết vô số lần bằng nét chữ nguệch ngoạc xứng đáng với sự chờ đợi của cậu; mảnh giấy ghi lại tâm sự thiếu niên của cậu mà cô nàng đã xé xuống - dù cô nàng có giấu nó trong tủ, cũng không thuộc về cô nàng.
“Đào Cư Nhiên..” Cô nàng dùng hết sức mình hét lên: “Phải hạnh phúc nhé! Đào Cư Nhiên, cậu phải hạnh phúc nhé! Cậu xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này… không ai xứng đáng hơn cậu!”
Tiếng hét nức nở của cô nàng thu hút vô số ánh mắt, Tưởng Triệu Thành ôm cô nàng vào lòng, che chở cho những giọt nước mắt và nỗi buồn của cô nàng. Cậu ta cũng hét theo: “Đào Cư Nhiên - phải hạnh phúc!”
“Phải hạnh phúc! Ngày càng hạnh phúc!”
“Đào Cư Nhiên, cố lên!”
“Ngày mai sẽ tốt hơn! Tạm biệt!”
Đột nhiên, những người khác cũng hét theo, người quen cậu và người không quen cậu, người từng bắt nạt cậu và người từng bảo vệ cậu - họ hét lớn, hét cùng một cái tên, hét lên tiếng lòng của mình, muốn ở trong cuộc đời của người khác, để lại một màn chào kết của một vai diễn hữu nghị.
Tiếng hét vang lên nối tiếp nhau, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Giờ phút này họ chân thành và nồng nhiệt, như chính tuổi xuân, như chính sinh mệnh.
Con người không thể trẻ lại lần thứ hai, ai rồi cũng phải học cách nói lời tạm biệt, ai rồi cuối cùng cũng sẽ học được cách nói lời tạm biệt.
Mây hồng từng mảng trên trời, sương chiều giăng kín. Hoàng hôn rực rỡ, chiều tà lộng lẫy, tất cả mọi người đều nhìn thấy - đó là bức thư tình mặt trời viết cho mặt trăng.
---
Lời tác giả:
Xin dành tặng tác phẩm này cho tôi của quá khứ, bạn của hiện tại, và người ấy của tương lai.
Mong rằng chúng ta giữa dòng đời cuộn chảy vẫn giữ được tư thế ngẩng cao đầu, cũng có thể giữa đám đông náo nhiệt tìm được người để trân quý.
Tựa như ánh sáng của mặt trăng, là sự khác biệt đẹp đẽ nhất trên cõi đời này.