Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 7: Tại sao mình lại khác biệt với người khác?



Mỗi ngày của Đào Cư Nhiên đều trôi qua như một. Cậu thức dậy đến trường khi mặt trời còn chưa ló dạng. Chuyến xe buýt đầu tiên trong ngày rất vắng người, chủ yếu là các cụ già đi tập thể dục buổi sáng ở công viên và đám học sinh vội vã đến lớp tự học. Các cụ thì phơi phới tinh thần, còn lũ trẻ thì gà gật ngủ gục, lắc lư theo nhịp xe chạy, trông chẳng khác nào một dàn cá treo trên giá. Ánh mắt cậu bị chiếc xe buýt cuốn đi, lướt vội qua những khung cảnh đường phố vắng lạnh.

Tới trường, cậu chen chúc xuống xe cùng dòng người, mua một ly sữa đậu nành và hai chiếc bánh bao ở quán ăn sáng ngay cổng rồi mới đủng đỉnh đi vào lớp. Sân trường vẫn còn yên ắng, nhưng dù đến sớm đến đâu, vẫn luôn có những phòng học đã sáng đèn. Những ngọn đèn sợi đốt này lạnh lẽo vô cùng, tỏa ra thứ ánh sáng khiến người ta không khỏi thấy lo âu.

Đào Cư Nhiên thường là người đến lớp đầu tiên. Cậu bật đèn, bụi bặm như thể bị đánh thức, vội vã lẩn vào góc tường.

Cậu đặt cặp sách xuống, ngồi vào chỗ của mình gặm bánh bao. Cậu đã quen với hương vị này rồi. Ngày đầu tiên vào lớp mười cũng là ngày đầu tiên bà chủ dọn hàng, Chúc Mộ Trinh là vị khách đầu tiên. Bà mua hai chiếc bánh bao nhân rau tể thái, đợi đến khi bánh nguội bớt không còn phỏng tay mới đưa cho cậu.

Đào Cư Nhiên vẫn nhớ như in dáng vẻ của bà, thậm chí còn có thể cảm nhận được cái lạnh se sắt vô tình của một buổi sớm đầu thu. Bà quàng một chiếc khăn - chiếc khăn màu hồng vỏ đỗ mà bà rất thích, đã quàng được ít nhất ba năm rồi. Bà có thói quen dùng tay quấn lấy đuôi khăn, quấn qua quấn lại, một hành động nhỏ rất đỗi trẻ con.

Bà khoác tay cậu, tiễn cậu đến tận cổng trường, dù cậu đã cao hơn bà nhưng vẫn dựa dẫm vào bà như thuở còn thơ. Lòng bàn tay hai người đều được hơi ấm từ chiếc bánh bao sưởi cho nóng hổi, bà nói: “Nhiên Nhiên, cuộc sống cấp ba sẽ vất vả lắm, nhưng cố gắng vượt qua rồi sẽ nhẹ nhàng thôi. Mẹ hy vọng ba năm sau, con đã nếm trải hết mọi đắng cay của cuộc đời, để quãng đường về sau chỉ còn là thênh thang…” Họ cùng nhau bước đi trong màn sương mỏng. Hàng ngô đồng năm ấy vàng rực rỡ, nhưng lại trút lá quá sớm, mùa thu chưa qua được một nửa mà cảnh vật đã tiêu điều khắp chốn.

Khi ấy, cả hai đều không biết rằng, ông trời đã có sự sắp đặt của riêng mình.

Đào Cư Nhiên luôn cố tình hồi tưởng lại, để khắc sâu những ký ức ấy, nhưng ngày tháng cứ thế trôi đi, gương mặt trong miền ký ức lại dần trở nên xa lạ. Giống như hình ảnh được chiếu từ một chiếc máy phát băng cũ kỹ, rõ ràng mồn một trước mắt mà lại nhòe đi, méo mó. Điều này khiến cậu vô cùng sợ hãi.

Cậu đang ngẩn người thì có người đến -

Người nọ hơi cúi đầu bước vào lớp, dáng đi nhẹ nhàng, chỉ vài ba bước đã đến chỗ ngồi rồi yên lặng ngồi xuống. Cậu ấy vẫn mặc áo cộc tay, để lộ cánh tay gầy mà rắn rỏi. Chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay phản chiếu ánh bạc, lóe lên rồi vụt qua trong tầm mắt Đào Cư Nhiên.

Đào Cư Nhiên cúi đầu hút một ngụm sữa đậu nành, hôm nay cậu ấy đến sớm thật đấy.

Hồi mới khai giảng, Tĩnh Như Phong thường học xong hai tiết đầu mới đến. Sau này thì hết giờ tự học buổi sáng mới tới. Còn bây giờ, ngày nào cậu ấy cũng gục mặt xuống bàn ngủ bù trong giờ tự học, nổi bật một cách khác thường giữa đám học sinh đang gật gù đọc sách. Dù là giáo viên bộ môn, giáo viên chủ nhiệm, hay thậm chí là thầy giám thị đều nhắm mắt làm ngơ trước hành vi công khai vi phạm nội quy của cậu ấy. Điều này cũng khiến những lời đồn đoán của mọi người về cậu ấy ngày một khoa trương hơn. Tóm lại, chẳng còn ai nói cậu ấy làm màu nữa, thay vào đó là những ánh nhìn đầy ẩn ý.

Đào Cư Nhiên chưa bao giờ tham gia vào những cuộc thảo luận ấy. Cậu chỉ biết Tĩnh Như Phong đến ngày một sớm hơn, giống như một học sinh bình thường, giống như cậu... nhưng thế thì đã sao chứ? Họ vẫn là người của hai thế giới khác biệt.

Ngay từ sáng sớm, nỗi muộn phiền đã bám riết lấy cậu như hình với bóng, như một kẻ xấu xa chiếm mất tổ ấm, còn niềm vui thì chẳng biết đã bỏ nhà đi tự bao giờ... Thôi thì học bài vậy. Đào Cư Nhiên mở sách tiếng Anh đặt trên bàn, nhưng chẳng tài nào tập trung nổi. Đôi tai cậu cứ bất an vểnh lên, đôi mắt dõi theo từng thay đổi nhỏ nhất của ánh sáng và bóng tối, đến cả lông tơ trên cánh tay cũng dựng cả lên để cảm nhận từng cơn gió thoảng qua.

Tiếng ghế xê dịch bỗng đột ngột dừng lại - Cậu ấy đang làm gì vậy?

Tiếng lật giấy lơ đãng vang lên - Sao cậu ấy lại đến sớm thế?

Tiếng bút rơi xuống sách nghe vừa trầm đục vừa mất kiên nhẫn - Cậu ấy ăn sáng chưa nhỉ?

Đào Cư Nhiên vô thức liếc nhìn chiếc bánh bao đã ăn dở, bánh bao có mùi không? Có làm phiền đến cậu ấy không?

Cậu bắt đầu ăn từng miếng thật nhỏ, dù biết đối phương chẳng thể nhìn thấy, cậu vẫn hy vọng bóng lưng của mình trông có vẻ nhã nhặn một chút.

Ăn xong bánh bao, cậu gói ghém rác lại, nắm chặt trong tay, cố gắng điều chỉnh lại vẻ mặt, tự nhủ mình phải thật bình tĩnh, thật bình thường mà đi ngang qua cậu ấy. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đứng dậy, ánh mắt cậu đã không tự chủ được mà bị Tĩnh Như Phong hút lấy - cậu bỗng quên hết mọi thứ.

Trong lớp chỉ có hai người. Ngọn đèn sợi đốt dường như cũng có linh hồn, tò mò nhìn họ chằm chằm.

Phải nói gì đó chứ nhỉ? Cứ nhìn nhau thế này mà không nói gì, chẳng phải sẽ rất ngượng ngùng sao?

Đào Cư Nhiên như con rối đứt dây, đứng khựng lại bất động. Mặt cậu nóng bừng, sống lưng lại chợt lạnh toát - sợ hãi, hoảng loạn, chẳng biết phải làm sao, y hệt như vô số lần cậu đã từng trải qua.

Tại sao mình lại không giống người khác? Tại sao không thể tự tin đứng trước mặt cậu ấy, thản nhiên bước qua hay tự nhiên chào một tiếng?

Đào Cư Nhiên sững người tại chỗ, chiếc túi ni lông trong tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung.

Tĩnh Như Phong nhìn cậu, hiếm khi tốt bụng mà lên tiếng: “Để tôi vứt giúp cho nhé?”

Đào Cư Nhiên: Hả?

Tĩnh Như Phong không cho cậu thời gian để phản ứng, tự mình đứng dậy nhận lấy túi ni lông, đi mấy bước đến thùng rác rồi quay lại. Cậu ấy khoanh tay đặt trên bàn, nhướng mày hỏi: “Còn chuyện gì không?”

Mặt Đào Cư Nhiên đỏ bừng: “Không, không có gì...” Cậu ngây ngốc ngồi lại xuống ghế.

Sao lại thế này? Sao cậu ấy lại vứt rác giúp mình?

Đào Cư Nhiên nghĩ mãi không ra. Cậu là kiểu người có thể vì một chuyện nhỏ mà ngượng ngùng suốt mấy năm trời. Bà ngoại nói cậu chính vì suy nghĩ quá nhiều nên mới không cao lên được. Cậu cũng không muốn vậy, cậu cũng muốn cao lên. Tốt nhất là cao như Tĩnh Như Phong... không, thấp hơn cậu ấy một chút thôi, chỉ cần không phải ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy là được rồi.

Giờ tự học buổi sáng kết thúc là đến lúc thu bài tập. Văn Thanh dựng quyển sách tiếng Anh lên che trước mặt, hỏi mượn Đào Cư Nhiên tờ bài tập toán.

Hôm qua tâm trạng không tốt, làm bài cứ mơ màng, tỉ lệ đúng chắc chắn không cao. Đào Cư Nhiên sợ bị giáo viên phát hiện, bèn nói nhỏ: “Tớ làm không tốt lắm đâu…”

Tiếng đọc bài râm ran khắp lớp, Văn Thanh nghe không rõ, bèn cất cao giọng: “Cái gì cơ!?”

Châu Tề Gia quay đầu lại, lườm hai người một cái rồi gân cổ lên đọc vanh vách: “D-I-S-G-U-S-T -- Disgusting!”

Văn Thanh lẩm bẩm một câu: “Làm màu cái rắm!”

Đào Cư Nhiên như ngồi trên đống lửa, vội viết một mẩu giấy nhắn, ra hiệu cho Văn Thanh đừng nói nữa. Nhưng cô bạn lại chẳng hiểu ý cậu, mếu máo nài nỉ: “Không sao đâu mà, cho tôi chép với! Tối qua tôi làm đến khuya mà có xong đâu, lát nữa thầy giảng bài bây giờ! Đào Cư Nhiên ơi, tui biết ông là tốt nhất mờ! Học sinh giỏi à! Cứu tui với, học sinh giỏi ơi! Van cậu đấy, van cậu đấy!”

Tiếng “học sinh giỏi” của Văn Thanh khiến Đào Cư Nhiên ngượng chín cả mặt. Thấy thầy giáo đã nhìn về phía này, để tránh gây thêm ồn ào, cậu đành đưa bài kiểm tra cho cô bạn.

Cậu đâu có học giỏi gì, môn Toán vốn là tử huyệt của cậu. Cậu thấy hơi tuyệt vọng, chắc chắn Tĩnh Như Phong đã nghe thấy rồi.

Liệu cậu ấy có nghĩ mình tự cao không đây? Rõ ràng lần trước thầy dạy Toán còn vừa điểm danh phê bình cậu xong… Haiz!

Gần hết giờ, cả lớp đều đã đuối sức. Đám học sinh lớp chuyên thể dục tập buổi sáng xong cũng đã về lớp, tiếng đọc bài nhỏ hẳn đi.

Cao Nhược Nam vẫn mặc bộ đồ tập mùa hè, uể oải ngả người ra ghế, duỗi chân vắt ngang lối đi.

Châu Tề Gia lấy từ ngăn bàn ra một chai trà sữa đặt lên bàn cô, cười nịnh nọt: “Vất vả rồi! Uống chút trà cho tỉnh táo nhó!”

Cao Nhược Nam vui vẻ nhận lấy, vừa lau mồ hôi vừa than: “Thầy Dương muốn luyện chết chúng ta hay gì! Ba tháng còn lại chắc phải lột một lớp da mất? Aaa… Mau thi nhanh đi cho xong, bà cô đây chịu hết nổi rồi!”

Cậu ta cổ vũ: “Cố lên! Cậu chắc chắn sẽ thành công vang dội! Tui tin cậu!”

Cao Nhược Nam nhướng mày: “Đúng là không uổng công thương cậu mà, Châu Châu bé bỏng!”

Cậu ta gãi đầu, ngượng ngùng cúi xuống cười.

Cao Nhược Nam nhìn tờ bài kiểm tra tiếng Anh mới phát, bực bội “chậc” một tiếng rồi hỏi Đào Cư Nhiên: “Cho tôi mượn xem vở ghi được không?”

Đào Cư Nhiên đang bận chép lại cụm từ, không ngẩng đầu lên mà đáp: “Đợi chút, tớ vẫn còn một điểm ngữ pháp chưa ghi xong. Tớ có gập một trang lại rồi đó, cậu cứ xem từ chỗ đó là được.”

Cao Nhược Nam cười vỗ lên bàn cậu một cái: “Cảm ơn nhé! Tôi biết cậu là tốt nhất mà!”

Châu Tề Gia hỏi: “Tôi cũng có ghi đấy, sao cậu không xem của tôi đi?”

Cao Nhược Nam xòe tay, ra vẻ “còn cần bà đây phải nói hở”.

Cậu ta hơi bực: “Ấy, tôi cũng chép của cậu ấy đó, cậu xem của tôi chẳng phải cũng như nhau sao!”

“Cậu ngốc hả? Cậu chép của cậu ấy, tôi lại chép của cậu, thế thà tôi chép thẳng của cậu ấy còn hơn!”

Văn Thanh đứng hóng chuyện nãy giờ, không nhịn được mà bật cười, liền bị Châu Tề Gia lườm cho một cái cháy mặt.

Cao Nhược Nam cười hì hì trêu cậu ta: “Với lại, chữ cậu như gà bới thế kia, tôi nhìn mà hoa cả mắt!”

“Ha ha!” Văn Thanh cười đến ngả nghiêng ngả ngửa.

Châu Tề Gia tức đến độ quay phắt người đi.

Cao Nhược Nam: “Ê này… thế mà cũng giận hử? Đừng nhỏ nhen thế chứ!”

Văn Thanh hả hê ra mặt: “Cái này gọi là mặt nóng áp mông lạnh đấy! Cậu nói có phải không, Đào Cư Nhiên?”

Mặt nóng áp mông lạnh (热脸贴冷屁股): một thành ngữ tiếng Trung chỉ việc một người nhiệt tình, thân thiện nhưng lại bị đối phương phớt lờ, đối xử lạnh nhạt.

Đào Cư Nhiên giữ im lặng. Cô bạn cũng chẳng bận tâm đến phản ứng của cậu, cứ một mình vui vẻ chép bài kiểm tra Toán. Cô bạn có đòi hỏi cao sang gì đâu, Đào Cư Nhiên đúng là một người bạn cùng bàn tốt hiếm có khó tìm! Vừa kiên nhẫn lắng nghe cô bạn nói, vừa hào phóng cho chép bài, tính tình lại dịu dàng, trông cũng đẹp trai nữa! Cô bạn chẳng hề nhỏ nhen ích kỷ, ghen tị với sự ưu tú của người khác như Châu Tề Gia. Cao Nhược Nam có mù cũng chẳng thèm để mắt đến cậu ta đâu!

Trước giờ Cao Nhược Nam cũng không để ý đến Đào Cư Nhiên cho lắm, nhưng dạo gần đây cô nàng Trình Y Y cứ luôn miệng 'Đào Cư Nhiên thế này, Đào Cư Nhiên thế nọ', nghe đến độ tai cô mọc cả kén. Cô nghĩ hai năm qua không ít lần chép vở của người ta mà chưa một lần cảm ơn tử tế, thế là tiện tay đặt chai trà sữa lên bàn Đào Cư Nhiên: “Cảm ơn cậu nhé, Đào Cư Nhiên!”

Đào Cư Nhiên tất nhiên không nhận: “Không có gì, nên làm mà…” Lời từ chối còn chưa nói hết, ngoài cửa lớp đã có người tìm, Cao Nhược Nam lớn tiếng đáp một câu rồi đứng dậy rời đi.

Châu Tề Gia lập tức giằng lại chai trà sữa, hậm hực nói: “Ra vẻ người tốt làm mẹ gì!”

Đào Cư Nhiên không muốn xung đột với cậu ta, bèn cầm cốc đi ra phía sau lớp lấy nước, lân la một lúc mới quay về chỗ. Cậu có chút bất an, bất giác dịch bàn lùi về phía sau.

Châu Tề Gia trong lòng ấm ức, đột nhiên đứng bật dậy, cố tình dùng sức đẩy mạnh ghế về phía sau – “RẦM!” Bàn học đột ngột chao đảo, Đào Cư Nhiên bị va vào đến suýt ngã ngửa. Tĩnh Như Phong nhanh tay lẹ mắt, dùng một chân chặn ghế của cậu lại, kịp thời ngăn chặn một tai nạn dây chuyền.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cốc nước cũng đổ theo, nước nóng bắn tung tóe ra mặt bàn, chiếc cốc lăn từ trên bàn xuống đất, vỡ tan thành một tiếng “loảng xoảng”.

“Á!” Đau, đau quá!

“Này! Cậu có sao không? Sao mà bất cẩn thế!” Châu Tề Gia lên tiếng trước để chiếm thế thượng phong, trong mắt ánh lên ý cười đắc thắng.

Đào Cư Nhiên ôm lấy tay, co người lại, đôi mắt mở to nhìn những người bị tiếng động thu hút lại gần, lắp bắp nói: “Xin, xin lỗi…”

Cậu vội ngồi xổm xuống nhặt chiếc cốc, mu bàn tay nóng rát như bị lột đi một lớp da, đau đến toát mồ hôi lạnh, mặt mũi trắng bệch.

“Lần sau cẩn thận vào! Vụng về quá đấy! Nước mà bắn vào người khác thì làm sao?” Thấy bộ dạng thảm hại của cậu, trong lòng Châu Tề Gia hả hê hơn một chút: “Chà chà, thật là! Ngồi trước cậu đúng là nguy hiểm quá đi, cả ngày nơm nớp lo sợ! Cậu nói xem, làm bỏng chính mình thì thôi đi, lỡ làm bỏng người khác thì cậu có gánh nổi trách nhiệm không?”

Những ánh mắt kỳ lạ, những lời lẽ sắc nhọn không chút nương tình đâm vào người cậu. Cậu run rẩy mò mẫm trên mặt đất, những mảnh thủy tinh vỡ phản chiếu ánh sáng trắng lóa, đâm vào đầu ngón tay nhức nhối. Cậu hoảng hốt nhắm nghiền mắt lại, cố gắng ép dòng nước mắt chảy ngược vào trong. Cậu cảm thấy mình như một con quái vật yếu ớt đang bị người ta vây xem.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ là một giây. Cả phòng học bỗng chốc im bặt. Đào Cư Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu, Tĩnh Như Phong đang ngồi xổm ngay trước mặt cậu – Hàng mi dài của cậu ấy khẽ rung lên, đôi mắt đen láy phản chiếu cả thế giới sáng ngời, soi rọi vào bóng hình nhòe đi trong nước mắt của cậu.

Tĩnh Như Phong đón lấy chiếc cốc từ tay cậu, đi đến bên cây nước, rót nửa cốc nước nóng, rồi trong ánh mắt sững sờ của tất cả mọi người, thoắt một cái tạt thẳng vào người Châu Tề Gia!

“Xì - Á!” Châu Tề Gia đau đến gập cả người, vội vàng túm vạt áo lên giũ giũ, vừa vẩy tay vừa chửi: “Mày bị điên hả!”

Tĩnh Như Phong đổ nốt chút nước còn lại lên bàn cậu ta, giọng không một gợn sóng: “Nước không đủ nóng.”

Châu Tề Gia bị cậu ấy nhìn cho phát hoảng: “Mày - thằng thần kinh!” Cậu ta vội vàng cứu lấy tờ bài kiểm tra vừa làm xong, buổi chiều chủ nhiệm còn kiểm tra nữa chứ!

Tĩnh Như Phong kéo cậu dậy: “Đi -”

“Đi, đi đâu?”

“Phòng y tế.” Tĩnh Như Phong gõ gõ lên bàn học của cậu, rồi nói với Văn Thanh: “Giúp dọn dẹp một chút.”

Cô bạn bật dậy: “Được thôi!”

“Vãi chưởng -”

“Hóa ra cậu ta không bị câm!?”

“Đây là lần đầu tiên cậu ta nói chuyện đúng không?”

“Mày mất trí nhớ à? Lần trước lúc cậu ta bật lại Tống Ngôn Ân mày không có ở đây sao?!”

“Có mà, nhưng tao có nghe thấy cậu ta nói gì đâu!”

“Thế thì mày không phải mất trí nhớ, mà là điếc rồi!”

“Mày mới điếc ấy, chỉ là lần đầu tiên nghe cậu ta nói nhiều như thế… Ngầu vãi!”

“Nhiều á? Có được hơn mười chữ không vậy…”