Thiếu Nữ Mỏ Than

Chương 1



Lúc mới nhập học đại học, chủ nhiệm yêu cầu điền bảng thông tin phụ huynh.

Ba tôi suy nghĩ một lúc rồi bảo tôi ghi nghề nghiệp ba mẹ là công nhân mỏ than.

Thế đấy, ai ngờ chủ nhiệm này lại trọng giàu khinh nghèo, luôn nịnh bợ những sinh viên gia cảnh khá giả, thậm chí còn tước đi cơ hội cạnh tranh công bằng của tôi.

Sau vài lần ông ta cố tình gây khó dễ cho tôi, ba tôi không thể nhịn được nữa...

1

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Con người ba tôi ấy mà, nói dễ nghe thì hơi cá tính.

Nói khó nghe một chút, thì đôi khi đầu óc ông hơi không đứng đắn lắm.

Xui cái là, tôi lại hưởng cái tính này của ông.

Thế nên lúc ông bảo tôi ghi nghề nghiệp phụ huynh là “công nhân mỏ than”, tôi đã điền y nguyên như thế.

Nhà có mỏ than ≈ công nhân mỏ than.

Cái logic này quả thực hơi khó hiểu.

Ba tôi còn biện minh: “Ai biết trường của con thu thập thông tin này để làm gì, của cải không nên khoe ra ngoài, con cũng nên sống khiêm tốn, nếu bị bắt cóc, ba chỉ chi nhiều nhất hai trăm vạn để chuộc con thôi.”

Đúng là kẹt sỉ.

Tôi không nhịn được mà nhắc nhở ông: “Bây giờ là xã hội pháp trị rồi, nếu con bị bắt cóc, ba nên báo cảnh sát ngay chứ đừng mặc cả với bọn bắt cóc.”

Tút tút...

Ba tôi thẳng thừng rời khỏi cuộc gọi nhóm.

Ông chủ mỏ than này quá coi trọng thể diện, đến lời con gái ruột cũng chẳng lọt tai.

Mẹ tôi thì không rời cuộc trò chuyện, hơi lo lắng: “Nếu con ghi là công nhân, không biết có bị trù không?”

“Chắc không đâu ạ, giờ thế kỷ 21 rồi, chẳng lẽ vẫn còn giáo viên không hiểu đạo lý “nghề nghiệp không phân biệt sang hèn”? Truy ngược lại ba đời, nhà ai không phải là công nông nữa ạ.”

Nhưng tôi không ngờ rằng, quả thực có người không hiểu đạo lý này.

Người đó lại chính là chủ nhiệm của tôi, thầy Sử.

Sau khi thu lại bảng thông tin phụ huynh, ông ta tổ chức một buổi họp toàn khoa.

Sau khi nói mấy lời khách sáo, ông ta lấy ra một danh sách, đọc khoảng mười cái tên, tôi cũng nằm trong số đó.

Tôi khá vui, tưởng mình được khen thưởng kiểu chiến sĩ xuất sắc trong đợt quân sự.

Không ngờ sau khi đọc xong cái tên cuối cùng, ông ta lập tức đổi giọng.

“Những sinh viên được gọi tên chiều nay đến văn phòng tôi, mang theo hộ khẩu và bản sao giấy chứng nhận hộ nghèo để làm thủ tục xin học bổng sinh viên nghèo.”

Tôi nhìn quanh, ngoài tôi ra, những bạn được gọi tên đều tỏ ra khó chịu.

Có mấy bạn nam cúi gằm mặt, không có tí vui sướng vì được nhận học bổng.

Có mấy bạn nữ vô cùng bối rối, mặt và tai đều đỏ ửng.

Tôi là cung Bạch Dương, luôn bị chỉ trích là hấp tấp, nhưng thực sự tràn đầy tinh thần trọng nghĩa của cung Bạch Dương, ngay lập tức giơ tay lên.

Thầy Sử liếc nhìn tôi: “Bạn học này muốn phát biểu gì nhỉ?”

Tôi có quá nhiều điều muốn phát biểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Thầy ơi, em nhớ năm ngoái nhà nước đưa tin, nói khi đánh giá học bổng cần chú trọng bảo vệ quyền riêng tư của sinh viên. Giáo viên công khai điểm danh như vậy, e là không ổn lắm ạ.”

Cảm ơn ông chủ mỏ than ngày nào cũng xem thời sự đều đặn.

Khiến tôi trở thành một người chơi hệ tấn công nói có sách mách có chứng.

Lúc này, nghe thấy lời chỉ trích thẳng thắn của tôi và bốn chữ “nhà nước đưa tin”, các bạn xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán.

Không biết có phải là ảo giác của tôi không, những “sinh viên nghèo” vốn cúi đầu kia, dường như đã ngẩng đầu lên.

Sắc mặt của thầy Sử rõ ràng không được vui.

Ông ta đẩy kính lên, liếc nhìn danh sách: “Em là Chu Tư Tư phải không?”

Tôi đáp: “Vâng ạ.”

Ông ta cầm bút lên, khoanh tròn thật đậm vào tên trong danh sách, rồi nhìn tôi, miệng cười mà mắt không cười.

“Giáo viên làm vậy là vì lợi ích của các em, công việc của chủ nhiệm cũng rất nhiều, chúng tôi phải cố gắng lựa chọn những phương thức hiệu quả nhất. Cũng hy vọng em có thể đặt mình vào vị trí của người khác, thông cảm cho giáo viên nhiều hơn.”

Tôi ngạc nhiên: “Thì ra cái giá của hiệu quả nhất là hy sinh nhân phẩm của sinh viên nghèo, nắp quan tài của Taylor sắp không chặn nổi rồi.”

Taylor là ba đẻ của ngành quản lý, người nghiên cứu về quản lý và hiệu suất.

Những người ở đây đều là những người phấn đấu để thi đỗ vào trường này, trong suốt thời gian quân sự, không chỉ mình tôi lật đi lật lại cuốn “Lý Thuyết Quản Lý Khoa Học”.

Ngay lập tức không ít bạn học bật cười.

Sắc mặt của thầy Sử càng khó coi hơn, ông ta quẳng danh sách xuống: “Im lặng!”

Sau đó ông ta nhìn chằm chằm tôi: “Chu Tư Tư, em không muốn học bổng có thể nói thẳng, đừng làm ảnh hưởng đến những bạn muốn nhận khác. Mười suất học bổng này là tôi giành từ trên trường về, yêu cầu đối với sinh viên cũng rất cao, nếu đạo đức không đạt, có thể dành suất đó cho khoa khác bất cứ lúc nào.”

Cả giảng đường lập tức im phăng phắc.

Mọi người đều hiểu, lời của thầy Sử đang mang ý đe dọa.

Thật là vô liêm sỉ.

Nếu ông ta chỉ đe dọa mình tôi, tôi đâu có sợ.

Nhưng ông ta lấy mười suất học bổng để đe dọa, tôi không thể không nghĩ cho các bạn khác.

Tôi nghiến răng, im lặng.

Thấy tôi không nói gì, thầy Sử tỏ ra rất hài lòng.

“Tiếp theo là phần thứ hai của cuộc họp, bầu cử ban cán sự lớp. Các ứng viên lần lượt phát biểu, mọi người bỏ phiếu dân chủ, ai nhiều phiếu hơn sẽ trúng cử.”

Trong thời gian quân sự, tôi đã kết thân với các bạn cùng lớp.

Cùng nhau hát hò, nhảy múa, trêu chọc huấn luyện viên, lúc nào cũng có mặt tôi.

Vì vậy lúc đó tôi đã đăng ký ứng cử lớp trưởng.

Cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ muốn tổ chức hoạt động lớp, chính thức dẫn mọi người đi chơi khắp nơi.

Chẳng mấy chốc, phần bầu cử của lớp trước đã kết thúc.

Thầy Sử bắt đầu đọc danh sách ứng viên ban cán sự lớp chúng tôi.

Lúc đọc đến tên tôi, ông ta nhíu mày: “Ứng viên lớp trưởng lớp hai, Chu Tư Tư.”

Rồi ông ta lạnh mặt, tỏ vẻ không muốn nhìn tôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com