Thiếu Nữ Mỏ Than

Chương 8



Thầy Sử đẩy ghế ra, chân ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng chói tai.

Giọng ông ta còn khó nghe hơn tiếng chói tai kia: “Em quá hỗn rồi đấy, ai cho phép em nói chuyện với giáo viên như thế! Mời phụ huynh đi! Gọi ba mẹ em đến trường ngay, thầy cần nói chuyện nghiêm túc với họ!”

Mời phụ huynh?

Tôi hơi chần chừ.

So với ba tôi, tôi chỉ tính là trò trẻ con, thầy Sử này không phải đang tự rước họa vào thân sao?

Chưa kịp nghĩ nên cười nhỏ hay cười to, thầy Sử đã lên tiếng.

Ông ta rõ ràng đã hiểu lầm sự im lặng của tôi, đắc ý lại khinh miệt nói: "Ba mẹ cô đến đây phải xin phép nghỉ làm nhỉ? Tính là nghỉ không phép đấy? Đừng có mơ cầu xin tôi, vô dụng thôi! Sinh viên như cô, tôi đã muốn mời phụ huynh từ lâu rồi!"

Tôi lắc đầu, nghiêm túc đáp: "Em sẽ bảo họ đến ngay, chắc chắn sẽ kịp trước khi thầy tan làm hôm nay."

Thầy Sử nhìn tôi với vẻ chế giễu: "Từ Sơn Tây đến đây, đi tàu cao tốc cũng mất sáu, bảy tiếng, trừ phi đi máy bay… Ba mẹ cô đã từng đi máy bay chưa?"

Tôi vừa nhắn tin vào nhóm gia đình, vừa trả lời ông ta: "À, hai người họ không ở Sơn Tây. Nhà em vừa mua biệt thự bên cạnh Tây Hồ, họ vừa khéo đang nghỉ ở đây mấy hôm nay."

Thầy Sử tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Chu Tư Tư, nếu bị hoang tưởng thì nên đến bệnh viện khám đi."

Ting!

Ba tôi đã trả lời tin nhắn.

"Bây giờ luôn à? Đến ngay, bảo ông ta đợi đấy!"

Tôi cất điện thoại, cười với ông ta: "Em sẽ không đi đâu cả, em sẽ ở đây chờ thầy bị kỷ luật.”

6

Mặc dù trong WeChat tôi đã tô vẽ đậm nét việc thầy Sử phân biệt giàu nghèo thế nào.

Nhưng tôi thề, tôi thực sự không bảo ba ăn mặc như thế này đến trường.

Ba tôi trung niên, số lượng tóc đã đến độ cảnh báo đỏ, ông dứt khoát cạo trọc đầu.

Lúc này, đại ca đầu trọc cánh tay xăm kín, đeo kính râm Cartier đính kim cương, mặc áo hoodie in logo Gucci to đoành, cổ lại còn đeo dây chuyền vàng dày cộp...

Đây có còn là người ba dạy tôi sống khiêm tốn, chi tiêu giản dị nữa không vậy?

Bên cạnh ông là mẹ tôi, biểu cảm của bà khó tả y như tôi.

Nếu suy nghĩ nội tâm có thể phát bão bình luận, chắc mẹ tôi đã gửi cả trăm dòng: "Tôi không quen người đàn ông này."

Đằng sau hai người là hai người đàn ông mặc đồ vest chỉnh tề, đều xách túi đựng laptop, trông vô cùng chuyên nghiệp.

Ba tôi đi ngang qua tôi, nghiêng đầu khoe khoang: "Thế nào, ăn mặc ổn chứ? Nhà ở Hàng Châu không có mấy bộ đồ, chưa kịp mặc áo lông chồn, lần sau ba bù sau."

Tôi thở dài khen ngợi: "Không, bộ này của ba rất... thời trang."

Ba tôi hài lòng, bước qua tôi, tiến thẳng lên trước.

Tôi chạy theo, mở cửa phòng làm việc của thầy Sử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vừa nhìn thấy tôi, thầy Sử đã bắt đầu châm chọc: “Ồ, còn biết quay về đấy à? Nếu thấy chột dạ thì xin lỗi tôi đi, ba mẹ cô ngày ngày xuống mỏ làm việc, nuôi cô lớn không dễ dàng...”

Ông ta ngẩng đầu lên, ba tôi và ông ta chạm mắt nhau.

Lưỡi thầy Sử như bị cột lại: “Ngài... ngài là ai? Ngài tìm ai vậy?”

Ông chủ mỏ than thản nhiên đáp: “À, tôi là ba của Chu Tư Tư.”

Rồi ông còn ân cần bổ sung: “Chính là người mà anh vừa nói nuôi nó lớn không dễ dàng gì đó.”

Thầy Sử đẩy ghế đứng dậy, giọng hơi lắp bắp: “Anh là ba của Chu Tư Tư...? À, xin chào xin chào.”

Ba tôi qua loa bắt tay ông ta: “Cảm ơn anh đã lo lắng tôi có nuôi nổi Tư Tư không. Thực ra thì, nhà tôi có mấy chục mỏ than, đừng nói nuôi nó, nuôi cả trường này cũng không thành vấn đề.”

Tôi không nhịn được, bật cười.

Ông chủ mỏ than thực lực hùng hậu thì đúng thật, nhưng sao c.h.é.m gió cũng giỏi thế?

Mấy chục mỏ than cuối cùng từ đâu ra, trong mơ à?

Tôi đứng sau lưng thầy Sử, ông ta không để ý biểu cảm của tôi, chỉ gật đầu lia lịa.

Ba tôi ngầu lòi, lần lượt giới thiệu: “Đây là vợ tôi, mẹ của Chu Tư Tư. Còn hai vị này là bên bộ phận pháp lý của tập đoàn chúng tôi, nghe nói Chu Tư Tư sắp bị kỷ luật nên tôi gọi họ đến tham vấn.”

Mẹ tôi và hai luật sư khẽ gật đầu chào thầy Sử.

Thầy Sử nở nụ cười khó đỡ hơn khóc: “Hả? Bộ phận pháp lý... Tư Tư, gia đình em khá giả thế này, sao lại giấu thầy?”

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Chậc chậc chậc, giờ lại gọi tôi là “Tư Tư” rồi.

Tôi ngây thơ đáp: “Em có nói với thầy mà, ba em là ông chủ mỏ than. Lúc đó thầy bảo sao nhỉ, à, bảo em có bệnh thì đi chữa đi.”

Ba tôi khẽ “Hử?” một tiếng.

Mặt thầy Sử càng thêm ngượng ngùng, gắng gượng gạo: “Ha ha, thầy đùa chút thôi mà. Lúc đầu em điền đầy đủ thông tin phụ huynh vào thì tốt biết mấy, ha ha, như vậy sẽ không có hiểu lầm nào nữa.”

Ba tôi thản nhiên nói: “Tôi là người bảo nó để vậy đó, ai ngờ giáo viên lại vì chuyện này mà coi thường sinh viên chứ?”

Ông chủ mỏ than xăm trổ ngồi dạng chân trên ghế sofa, dường như xem nơi này là sân nhà của mình.

Nhưng mà, hôm nay chúng tôi đến đây không phải để nói chuyện đó. Nghe Tư Tư nói, giáo viên muốn mời phụ huynh, còn định kỷ luật con bé?”

Thầy Sử lập tức hoảng hốt: "Ối, làm gì có chuyện đó, không có đâu."

Ba tôi thờ ơ gật đầu: "Đã không có chuyện đó, vậy chúng ta nói chuyện học bổng đi. Tôi học vấn không cao, hai chữ 'công bố' nghĩa là gì, luật sư Phương có thể giải thích giúp không?"

Vị luật sư mặc vest lập tức đáp: "Công bố thường là hình thức thông báo để công chúng biết và đóng góp ý kiến."

Ba tôi như chợt hiểu ra: "À, vậy tức là vốn dĩ phải lắng nghe ý kiến từ nhiều phía?"

Luật sư trả lời: "Về tình về lý, đúng là như vậy."

"Vậy nếu có người chặn kênh phản ánh này thì thuộc loại hành vi gì?"

"Thuộc về vi phạm quy trình, nói nghiêm trọng là thiếu trách nhiệm."

Thầy Sử tuy có trọng giàu khinh nghèo nhưng ông ta không phải kẻ ngốc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com