Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi là ai, anh không cần biết, về phần lí do vì sao ta bắt anh tới nơi này, chắc hẳn trong lòng anh rõ.”
Tên râu mép lắc đầu không ngừng: “Không, tôi không rõ, anh có biết rằng anh hạn chế quyền tự do cá nhân là bát hợp pháp?”
Trần Ninh cười cười: “Vậy anh có biết anh lừa gạt người già cũng là phạm pháp, hơn nữa anh lừa người già bức thư pháp, vô giá trị, nếu nghiêm túc so đo só tiền liên quan đến vụ án, tôi dự đoán nửa đời sau anh phải vượt qua ở trong tù.”
Tên râu mép sắc mặt kịch biến: “Tôi không biết anh đang nói gì?” “
Trần Ninh cười khẽ: “Tôi có thể tìm được anh, cũng đủ để chứng minh thực lực của tôi.”
“Nếu như người đủ thông minh, hiện tại thành thật đem bức thư pháp đó giao ra.”
“Như vậy anh có thể tránh được đau khổ da thịt, thậm chí tôi còn có thể cho anh một cơ hội, đối với anh mở ra một con đường, để cho anh tránh tai họa lao ngục.”
Ánh mắt tên râu mép đã hoảng hốt.
Nhưng hắn vẫn đang chống cự.
Hắn kiên trì nói: “Tiểu tử, tôi không biết những gì anh đang nói.”
“Anh đừng nghĩ dọa tôi, lão Dương tôi không phải dọa lớn.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Xem ra tôi cho anh cơ hội, anh không có ý quý trọng.”
“Điển Chử!”
Điển Chử nghe vậy hiểu ý, trầm mặt đi tới.
Tên râu mép nhìn thấy Điển Chử đi về phía hắn, ý thức được không tốt, nghiêm mặt nặng lời nói: “Anh muốn làm gì?”
Hắn trong cơn giận dữ, nổi dậy phản kháng, đoạt trước một quyền vung về phía Điển Chử.