Phó Tranh nhìn mà cảm thấy khó thở vì đứa em ruột. Hôm qua gặp lại hắn với Mai Như thì thằng nhóc vô lương tâm chạy đến hỏi han cô nương nhà người ta trước. Hôm nay Mai Như chỉ nói một câu là Phó Chiêu dừng lại ngay, hoàn toàn quên béng ca ca. Phó Tranh không lên tiếng, hắn lạnh lùng dõi theo hai người.
Hắn thấy Mai Như quay về lều, tay nàng cầm chủy thủ khi trở ra.
Phó Tranh liếc sơ qua liền hiểu ý đồ của Mai Như. Nàng không cần thanh chủy thủ nhưng nàng mà giữ nó thì tất nhiên Phó Tranh sẽ chẳng đòi. Nếu nàng nhờ thập nhất đệ trả lại, Phó Tranh bắt buộc phải nhận lấy! Sắc mặt người đàn ông sa sầm, ánh mắt hắn lạnh như băng.
Mai Như nhờ Phó Chiêu, “Điện hạ, ta đang giữ chủy thủ của Yến Vương điện hạ. Ta không tiện gặp Yến Vương điện hạ nên phiền điện hạ trả giùm.”
“Ừm.” Phó Tranh không nghĩ nhiều, hắn cầm chủy thủ rồi xoay người chạy.
Ánh mắt Phó Tranh giá rét gấp bội, hắn nhìn về phía Mai Như. Thiếu nữ chẳng hề tránh né, nàng thản nhiên khom người. Sau đấy nàng ung dung về lều chứ không nói năng hay làm gì khác.
Bàn tay bên dưới tay áo rộng bất giác siết chặt, Phó Tranh vác gương mặt âm u vô lều. Phó Chiêu đi đằng sau, hắn đưa chủy thủ cho Phó Tranh, “Tuần Tuần trả thất ca nè.”
Nam tử thoáng nhíu mày, hắn cầm lấy và tiện tay đặt trên bàn. Hắn không vòng vo mà vào thẳng vấn đề, “Chiêu nhi, sao đột nhiên đệ rời kinh để đến đây? Kinh thành phát sinh chuyện gì à?”
“Đúng vậy!” Phó Chiêu gật đầu liên hồi. “Kinh thành có người tung tin thất ca thông đồng với địch, còn đồn thổi quan hệ giữa thất ca và công chúa Tây Khương là tư tình. Bọn họ bảo thất ca thắng trận này chả vẻ vang gì, đi sứ cũng nhằm mưu lợi thôi.”
“Thái phó tạm thời không có hành động,” Phó Chiêu lắc đầu. Hắn nghe thất ca nhắc Hạ Thái phó bèn nghĩ ngợi giây lát và trấn an, “Thất ca yên tâm, Chu tỷ tỷ đâu tin mấy lời đồn đó. Nàng ta khẳng định chúng là lời đồn vô căn cứ.” Hiện tại toàn kinh thành nghĩ Phó Tranh muốn cưới Chu Tố Khanh, Phó Chiêu cũng thế nên mới an ủi vậy.
Phó Tranh nghe hắn nói mà mặt mày xanh mét, nghĩ đến thập nhất đệ cùng bé con làm hắn không giải thích mà chỉ “ừ” gọn lỏn.
Hắn suy nghĩ rồi căn dặn, “Thập nhất đệ, mau thay ta viết sổ con tạ tội gửi về kinh thành.” Vai phải hắn bị thương nên không cầm bút được.
“Tạ tội gì?” Phó Chiêu thắc mắc.
Phó Tranh thờ ơ đáp, “Nổi bật thì dễ bị chú ý, ở kinh thành có người thấy ta chướng mắt nên đồn thổi khắp nơi. Lần đi sứ này khiến chính sứ lẫn phó sứ hy sinh vì nước, cơ hội tốt vậy thì những kẻ đó sao có thể không tận dụng? E rằng ta chưa về kinh đã bị bọn họ phán có tội!” Đổi ngược lại, Phó Tranh chắc ra tay còn ác độc và triệt để hơn, tuyệt đối chẳng cho đối phương cơ hội vùng lên.
“Thế thì chiến công của thất ca thành vô dụng còn gì?” Phó Chiêu lo cuống cuồng, đừng nói đến hồi thất ca về kinh sẽ bị phụ hoàng phạt nặng nhé? Thiếu niên lo âu nói, “Thất ca, nội bộ Tây Khương làm phản, vụ tập kích kỳ quặc, rồi sứ thần bị giết có khi nào đều do thái tử dàn xếp không?”
Phó Tranh cười lạnh lùng, không phải thái tử thì cũng là Triệu Vương hay Tề Vương. Hắn chỉ hơi bộc lộ tài năng và lập chiến công mà đã thu hút sát khí, đi trên lưỡi đao thế này càng phải thận trọng. Phó Tranh lặng thinh không đáp.
Phó Chiêu lằng nhằng bên cạnh hắn trong chốc lát mới dè dặt nói, “Thất ca không có tư tình với cô công chúa kia chứ?” Phó Tranh liếc xéo làm hắn rụt cổ mà lí nhí bổ sung, “Chẳng phải công chúa phái người tới tìm thất ca sao?” Phó Chiêu đang chỉ việc sau khi Tây Khương bùng phát nội loạn, A Mâu Công chúa chạy khỏi cung điện và tức khắc sai người đi cầu cứu Phó Tranh; họ là những người ban nãy Phó Tranh gặp trong lều.
Triều chính Tây Khương rung chuyển nên tất nhiên công chúa muốn được triều Đại Ngụy bảo trợ, bàn điều kiện giờ dễ như trở bàn tay.
Phó Tranh khịt mũi, hắn giơ tay gõ đầu Phó Chiêu, “Mời Mai tam cô nương lại đây.”
“Tuần Tuần?” Phó Chiêu kinh ngạc. “Thất ca tìm nàng có chuyện gì?”
“Cử nàng đi gặp công chúa.” Phó Tranh đáp với vẻ mặt vô cảm.
Phó Chiêu ngẩn người, thế rồi hắn chợt hiểu nên ngỡ ngàng nói, “Thất ca muốn Tuần Tuần đàm phán điều kiện nếu chúng ta giúp công chúa bình định nội loạn?”
“Phải,” Phó Tranh hững hờ đưa mắt nhìn hắn.
Phó Chiêu bảo vệ Mai Như làm hắn giống hệt kẻ ác.
Không hiểu sao Phó Tranh bỗng thở dài, “Chiêu nhi, ta không ép nàng đi, ta chỉ muốn hỏi ý nàng thôi.”
Phó Tranh thoáng dừng lại rồi chậm rãi giải thích, “Thái tử vốn để ý Mai tam cô nương, mà đệ biết tình hình của đại phòng Mai phủ rồi đấy. Cha nàng là một Lễ Bộ Thị lang không có thành tích, ca ca tuy thắng trận nhưng chỉ là một bách phu trưởng nhỏ nhoi, hai người ấy giúp được gì đây? Khi về kinh ta chắc chắn sẽ bị trách phạt, đệ lại chưa đủ sức che chở nàng. Nàng mà không có công trạng gì trong chuyến đi sứ này thì lúc về đối phó ra sao?”
Lúc Mai Như vào lều cùng Phó Chiêu, khóe miệng nàng vẫn vô thức cong lên, đôi môi mềm mại trơn bóng kia còn giữ vết cắn mờ ám. Phó Tranh liếc nàng rồi hờ hững dời mắt.
Mai Như cảm nhận được ánh mắt hắn bèn cúi đầu chào và đứng yên. Phó Chiêu cũng có mặt nên nàng không lo sợ.
Phó Chiêu mở lời thay Mai Như, “Thất ca, Tuần Tuần bảo muốn đi.”
Phó Tranh “ừm” một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn Mai Như, “Tam cô nương có kế hoạch gì không?”
“Bẩm điện hạ, ta đang định trao đổi với điện hạ về chuyện này.” Mai Như cung kính nói, nàng không biểu lộ chút bất thường nào.
Phó Tranh khịt mũi, hắn thầm nghĩ bé con giỏi vờ vĩnh đấy. Bên trong nghĩ vậy nhưng bên ngoài hắn lại giữ bộ dạng công tư phân minh, Phó Tranh bảo, “Nàng nói thử xem.”
Hai người toàn bàn chuyện nghiêm túc làm Phó Chiêu chán ngấy. Phó Tranh thấy hắn rảnh rỗi bèn nhắc, “Thập nhất đệ tạm lui ra để viết giùm ta tờ sớ kia đi.” Hắn dặn, “Viết xong thì đưa ta xem.”
Mai Như hơi căng thẳng khi nghe Phó Chiêu sắp đi; bầu không khí sẽ chả nhẹ nhàng nổi nếu chỉ có mình nàng với Phó Tranh.