Thỏ Nhỏ Bán Nghệ, Hổng Bán Thân

Chương 1: Bé con



Mưa rơi không ngừng trên mái tôn cũ kỹ, gõ thành từng nhịp gấp gáp như trống dồn. Trong căn nhà xập xệ nằm nép sát khu ổ chuột, một đứa trẻ ba tuổi đang ngồi thu mình dưới gầm bàn, tay ôm chặt một chiếc xe đồ chơi đã gãy bánh. Căn phòng tối om, chỉ le lói ánh đèn đường hắt qua khe cửa sổ vỡ một góc.

Isagi Yoichi – ba tuổi, tóc xanh đậm mềm mại rối tung, dính nước mưa và bụi bẩn, bết lại từng lọn trên trán.

Dưới mái tóc ấy là đôi mắt xanh to tròn như viên thủy tinh, trong veo đến mức phản chiếu được cả ánh đèn nhấp nháy ngoài trời.

Trên đỉnh đầu cậu, hai chỏm tóc vểnh nhẹ như hai mầm non nhỏ, run run theo từng nhịp thở. Khuôn mặt cậu bầu bĩnh, làn da trắng tái đi vì lạnh, má sưng đỏ do bị tát, môi khô nứt và hơi run.

Bụng đói. Mắt rát. Cổ họng khô khốc.

Bàn chân bé xíu lạnh cóng, tím tái vì lấm bùn, vết xước chạy dài từ đầu gối đến mắt cá chân chưa được lau sạch.

Chiếc áo cũ rách một bên vai, tay áo dài thượt đã rớt xuống từ lâu, quấn quanh cổ tay như một mảnh giẻ.

Dù lem luốc, nhưng gương mặt ấy vẫn đáng yêu đến nhói tim, như một bé búp bê bị vứt quên giữa đống rác.

Cậu không khóc.

Chỉ ngồi im, run rẩy, đôi mắt trong trẻo lặng lẽ dõi về phía cửa.

Vì khóc sẽ bị đánh. Vì nói chuyện cũng bị mắng.

Vì nếu tạo tiếng động, cánh cửa kia có thể lại mở ra. Và ánh mắt đó... cái nhìn khiến Yoichi thấy mình như thứ rác rưởi – sẽ lại xuất hiện.

Cậu không dám nhúc nhích — vì tiếng bước chân ngoài kia đang tiến lại gần.

"Tao đã bảo mày đừng chạm vào mấy thứ đó cơ mà, đồ ăn hại!!"

"Nó phá đồ của tao! Nó ngu như bò!"

"Đập cho nó một trận rồi quẳng ra đường đi!"

Tiếng quát tháo vang vọng từ phía phòng khách. Có tiếng chai lọ đổ, tiếng ghế va vào tường, tiếng phụ nữ gào lên the thé. Mỗi âm thanh đó đều khiến cơ thể bé nhỏ của Yoichi co rúm lại thêm chút nữa.

Cậu đã quen rồi.

Quen với việc bị mắng chỉ vì thở lớn.

Quen với ánh mắt lạnh lẽo như muốn đập nát cậu.

Quen với cái tát bất thình lình chỉ vì... cậu gọi nhầm "mẹ".

Yoichi không biết mẹ mình đâu rồi.

Cậu chỉ nhớ có một người phụ nữ hay ôm cậu ngủ, hay kể chuyện thỏ trắng nhảy múa trong rừng mỗi tối.

Rồi một ngày, người đó biến mất.

Và cậu bị "chuyển đến sống cùng người nhà bên nội".

Một người phụ nữ khác thay mẹ nắm tay cậu, dẫn cậu về nơi này – một ngôi nhà nát cạnh bãi rác, với người đàn ông mặt đầy râu và giọng nói như sấm. Người phụ nữ gọi ông ta là "anh yêu", còn cậu – họ gọi là "thằng nhóc đó".

Không ai nói vì sao mẹ không trở lại.

Yoichi cũng không hỏi nữa.

Vì hỏi xong bị tát.

Người phụ nữ ở đây cười rất ngọt khi có khách. Nhưng khi cánh cửa đóng lại, bà ta ném bát vào đầu cậu, mắng là "thứ phiền phức", "làm liên lụy người lớn".

Đêm đó, trời mưa tầm tã.

Yoichi bị xô ra khỏi nhà với chiếc áo sơ mi rách rưới, chân trần lội bùn, tay cầm chặt chiếc xe đồ chơi cũ. Giọng người phụ nữ the thé chói tai:

"Ra đường mà kiếm đồ ăn! Đồ ăn hại!"

Người đàn ông quát to:

"Ra đường kiếm đồ ăn về! Thứ vô dụng như mày chỉ biết ăn bám thôi hả?!"

Yoichi không hiểu "kiếm đồ ăn" nghĩa là gì. Nhưng bị xô ra khỏi nhà, cậu lảo đảo bước đi, chân trần giữa mưa lạnh.

Cậu chỉ biết nếu không vâng lời, sẽ bị đánh nữa.

Mưa táp vào mặt, nước lạnh ngấm qua áo, cậu bé đi thất thểu giữa con hẻm hôi thối, mắt mở to mà chẳng biết đi đâu.

Mắt xanh trong như biển khơi, nhưng tràn đầy mờ mịt và sợ hãi.

Mưa táp vào mặt, nước lạnh ngấm qua áo, cậu bé đi thất thểu giữa con hẻm hôi thối, mắt mở to mà chẳng biết đi đâu.

Mắt xanh trong như biển khơi, nhưng tràn đầy mờ mịt và sợ hãi.i cậu chạm vào xe đẩy hàng của họ. Một người khác mắng khi thấy cậu núp dưới mái hiên.

Cậu đói. Cậu mệt.

Gục xuống lề đường, trong lòng vẫn ôm khư khư chiếc xe đồ chơi. Đèn đường hắt xuống ánh sáng nhợt nhạt, nước mưa táp vào mặt, khiến cậu run lên từng hồi.

"Mẹ ơi... mẹ ơi..."

Cậu gọi. Nhưng không có ai trả lời.

Cậu đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi sáng đèn. Ánh sáng ấm áp hắt ra từ trong khiến Yoichi khựng lại.

Đôi chân tím tái co lại vì lạnh. Bàn tay cậu bẩn và dính bùn, nhưng vẫn rón rén đặt lên cửa kính.

Trong tiệm, người ta đang ăn mì, có bánh bao bốc khói, có tiếng cười.

Cậu bé ba tuổi, đói lả, khẽ gõ tay lên cửa, hy vọng có ai đó sẽ nhìn thấy.

"Tránh ra! Dơ quá!"

Một tiếng quát bất ngờ từ bên trong.

Người bảo vệ bước ra, cau mày, xua đuổi cậu như xua một con vật hoang.

Yoichi lùi lại, lấm lét cúi đầu, mấp máy môi xin lỗi dù chẳng hiểu mình sai gì.

Bước tiếp. Mưa vẫn chưa ngớt.

Đôi chân bé nhỏ giẫm lên từng vũng nước lạnh ngắt.

Cậu ngồi phịch xuống bậc thềm dưới một mái hiên hẹp.

Mặt bê bết nước mưa. Đôi mắt vẫn mở to, ánh nhìn dại đi vì đói và mệt.

Yoichi siết chặt chiếc xe đồ chơi đã mất bánh.

Đó là món đồ duy nhất mẹ từng mua cho cậu, từ rất lâu rồi.

Cậu thì thầm trong hơi thở:

"Mẹ ơi...

Con... ngoan lắm rồi mà.

Sao mẹ không về đón con...?"

Gió lạnh luồn vào từng khe áo rách. Cậu run bần bật.

Mỗi lần gió lùa qua, răng cậu va vào nhau lập cập.

Cái bụng lép kẹp thỉnh thoảng lại sôi lên, như khóc cùng chủ.

Mà Yoichi thì không khóc nữa.

Cậu biết khóc chỉ khiến người ta ghét mình thêm.

Mưa vẫn rơi.

Một chiếc xe hơi phóng nhanh qua, bắn tung nước mưa bẩn lên vỉa hè.

Yoichi ngẩng lên khi thấy ánh đèn pha chói loá.

Cậu không kịp nghe tiếng còi. Cũng không kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Chỉ biết có một ánh sáng trắng ập tới, rất nhanh — rồi một cơn đau như lửa đốt xuyên qua cả người.

"A... Aaaa... a..."

Cậu không hét được. Hơi thở như bị rút sạch khỏi phổi.

Thân thể nhẹ bẫng — rồi nặng trĩu khi đập mạnh xuống mặt đất ướt.

Cảm giác ấm ấm lan ra từ dưới lưng... rồi lạnh ngắt.

Máu.

Mắt cậu vẫn mở.

Mắt xanh, to tròn như biển ngày bão, run rẩy nhìn lên bầu trời đen.

Mưa rơi vào mắt. Cậu chớp không nổi nữa.

Miệng cậu mở ra, phát ra một âm thanh lạc giọng, yếu ớt:

"...Mẹ..."

Không ai trả lời.

Không ai biết có một đứa trẻ ba tuổi đang chết.

Không ai quan tâm đến một bé trai tóc xanh đậm, mặt dễ thương, má bầm, tay ôm đồ chơi gãy nát — nằm giữa phố.

Thế giới nhòe dần. Tối dần. Lạnh dần.

Cậu tưởng đó là kết thúc.

Nhưng rồi...

"Meo~ Bé ơi~ Dậy đi~"

Yoichi chớp mắt. Mi mắt nặng trĩu, như bị cát lấp đầy.

Nhưng không còn mưa. Không còn lạnh. Không còn đau nhức.

Cậu đang nằm trong một căn phòng như trong mơ.

Trần nhà là cầu vồng. Sàn nhà phủ thảm bông mềm như mây. Xung quanh có những quả bóng bay nhẹ lơ lửng, phát sáng nhẹ nhàng như đom đóm.

Một sinh vật trắng trắng, tròn vo như gối ôm ngồi bên cạnh.

Có tai mèo, đuôi mèo, và... mặc đồ y tá hồng?

"Meo~ Bé tỉnh rồi hả? Bé là Yoichi đúng không? Tên rất dễ thương nha~"

Cậu bé ba tuổi, tóc xanh đậm rối bời, hai chỏm tóc như mầm non rung rung vì bất an.

Cậu ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn quanh rồi siết chặt chiếc xe đồ chơi vỡ vụn trên tay — giờ chỉ còn lại bánh xe rời rạc.

Đôi mắt xanh như biển khơi run rẩy mở to:

"...Mẹ...?"

"Không phải mẹ đâu~ Nhưng ta sẽ là bạn mới của bé nha~ Ta là Hệ Thống!"

"Tên đầy đủ là Meo Meo 001, nhưng bé có thể gọi là Meo~"

Mèo trắng mập ú lăn lông lốc về phía cậu, lăn đúng nghĩa đen, rồi bật dậy đứng bằng hai chân.

Cái bụng tròn rung rinh, tai vểnh vểnh, mắt híp lại đáng yêu khôn tả. Như một món đồ chơi biết cử động, như một... phép màu.

Yoichi ngơ ngác nhìn.

Cậu chẳng hiểu gì hết. Nhưng màu sắc ở đây... không đau. Không lạnh. Không có tiếng quát. Không có cái tát nào.

"Bé chết rồi đó~"

Meo vừa nói vừa búng tay tách một cái, một chiếc màn chiếu xuất hiện giữa không trung.

Trong màn ảnh, Yoichi thấy một đứa trẻ đang nằm bất động dưới mưa. Mắt mở to, máu tràn ra từ miệng, tay vẫn nắm chặt một món đồ chơi gãy nát.

Cậu nhìn.

Cậu không nhận ra ngay.

Cho đến khi thấy mái tóc xanh đậm bết nước.

Và hai chỏm tóc vểnh như mầm non trên đầu — như cây bé xíu mọc lên giữa cơn bão.

Cậu lắp bắp:

"...Là cháu?"

"Ừa~ Nhưng giờ bé không cần ở đó nữa~ Thế giới đó xấu xí quá trời~"

"Bé có muốn... đến một nơi đẹp hơn không~?"

Cậu không trả lời ngay.

Cậu nhìn vào tay mình. Vết bầm vẫn còn.

Cậu nhìn lại hình ảnh chính mình trên màn chiếu.

Rồi cúi đầu lặng lẽ.

"...Cháu...

...Không muốn bị đánh nữa."

Meo gật đầu, vỗ vỗ cái bụng tròn:

"Vậy ký hợp đồng với ta nha~ Ta sẽ cho bé trở thành một bé thỏ trắng xinh đẹp nhất trong một thế giới dễ thương nhất~"

"Không đói. Không lạnh. Không ai mắng bé. Mỗi ngày đều được ăn kẹo, được ngủ giường êm, được vuốt tai nữa đó~"

Yoichi chớp mắt.

"...Vuốt... tai?"

"Ừa~ Bé sẽ là nhân vật chính trong một trò chơi chữa lành. Ở đó, bé là thỏ trắng~ Các anh lớn đẹp trai sẽ chăm sóc bé mỗi ngày, vuốt ve bé, cho bé ăn, đọc truyện cổ tích, kể bé nghe chuyện về sao trời..."

Meo vung tay một cái — một quả cầu ánh sáng hiện lên.

Trong đó, một chú thỏ trắng nhỏ xíu, toàn thân trắng như tuyết, đôi tai dài mềm, mắt xanh biếc như biển, đang nằm gọn trong một cái ổ cỏ thơm tho, khẽ cụp tai khi được xoa đầu.

Yoichi há hốc miệng.

"Là cháu...?"

"Nếu bé đồng ý~ Bé sẽ là chú thỏ ấy~ Từ hôm nay~ Và sẽ được yêu thương thật nhiều~"

Cậu nhìn viên kẹo hình trái tim Meo vừa đưa. Màu hồng óng ánh. Thơm mùi dâu.

Cậu đã từng được mẹ mua cho một viên giống vậy. Rất lâu rồi. Trước khi mẹ biến mất.

"...Nếu cháu ăn... mẹ có về không?"

Meo không trả lời.

Chỉ im lặng đưa kẹo đến gần.

Yoichi ngước lên. Đôi mắt xanh to tròn, dính nước — không biết là nước mắt hay là sót lại từ cơn mưa trong ký ức.

Cậu khẽ hỏi:

"Cháu... có thể làm thỏ ngoan... được không?"

"Tất nhiên~ Bé là bé ngoan nhất luôn~"

Yoichi đưa tay.

Ngón tay nhỏ, run rẩy, lạnh như băng — nhưng vẫn chạm vào viên kẹo.

Một ánh sáng phát ra. Căn phòng rực rỡ lên như pháo hoa.

Khế ước hoàn tất.

Mèo trắng lăn tròn một vòng, hô:

"Hoàn tất chuyển đổi! Cài đặt cảm xúc! Tải ngoại hình thỏ trắng! Mở khóa thế giới mới!"

Cơ thể Yoichi bừng sáng.

Chiếc xe đồ chơi vỡ nát trong tay cậu từ từ tan thành bụi sáng.

Tay cậu trở nên nhẹ tênh. Đôi chân lạnh cóng bắt đầu ấm lên.

Hơi thở – nhẹ như mây.

Một hình thể mới đang hình thành — nhỏ, mềm, trắng muốt, và mang đôi mắt xanh long lanh nhất vũ trụ.

Isagi Yoichi – ba tuổi, đã chết.

Isagi Yoichi – bé thỏ trắng mắt xanh, bắt đầu sống lại.

Trong một góc khác của tinh tế, một tựa game chữa lành mang tên "Thế Giới Của Bé Thỏ" chính thức ra mắt.

Còn bé con – giờ đây là thỏ cưng của hàng triệu người, bước vào thế giới nơi những cái ôm không bao giờ bị từ chối.