Thỏ Nhỏ Bán Nghệ, Hổng Bán Thân

Chương 5: Nhật ký



Căn phòng cỏ rực nắng buổi sáng.

Yoichi lăn lộn trên chiếc gối Kintsuba yêu quý, đôi chân nhỏ đạp nhẹ lên không trung, tai cụp cụp theo nhịp. Cậu đang chơi trò "đuổi theo bụi nắng" – một trò chơi đơn giản, nhưng mang lại hạnh phúc tròn vo cho một bé thỏ trắng đang sống giữa tình yêu... hơi bị dày đặc.

Hai người chơi cùng online từ sớm.

Một bên – Kunigami Rensuke, mặc áo thể thao, gương mặt nghiêm túc đang cầm bảng kế hoạch nuôi dưỡng in màu.

Bên còn lại – Bachira Meguru, mặc áo hoodie hình mặt cười, tay trái đang làm bùa hoa treo, tay phải... đang bày bánh kẹo lên đĩa như thể tổ chức tiệc sinh nhật hàng ngày cho thỏ.

Kunigami hắng giọng:

"Thỏ không nên ăn đồ ngọt mỗi ngày."

Bachira không ngẩng lên:

"Thỏ nên được yêu mỗi giây."

Kunigami nhìn Yoichi đang hí hửng chạy đến đĩa bánh, thở dài:

"Cậu cưng chiều nó quá. Tối qua nó chạy 20 vòng quanh phòng, không ngủ tới tận khuya."

Bachira chớp mắt:

"Tại anh bật nhạc tim đập. Bé tưởng bị đuổi bắt."

"Tôi bật để thỏ ngủ sâu."

"Tôi bật để thỏ mơ đẹp."

Họ nhìn nhau.

Yoichi... đang ngồi giữa, miệng nhai bánh, đuôi lắc lắc. Cậu hoàn toàn không ý thức được rằng: bản thân đang được nuôi dạy bởi hai "bố" có giáo trình đối lập nhau hoàn toàn.

📓 Nhật ký chăm thỏ – ngày 1

Kunigami ghi:

05:00 – Dậy.

05:30 – Chuẩn bị bữa sáng: rau củ hấp, sữa hạt.

06:00 – Dạy thỏ khởi động chân sau.

07:00 – Thỏ ngáp 4 lần, uể oải, không tập trung.

→ Giải pháp: cắt giảm thời lượng rèn luyện xuống 20 phút.

Bachira ghi:

07:00 – Vào game, thấy bé uể oải.

07:15 – Bắt đầu "Thử thách thỏ nhảy 7 lần liên tiếp nhận kẹo"!

07:17 – Bé nhảy 2 lần thì lăn ra ngủ.

07:18 – Dán miếng dán cổ tích "Bạn đang làm tốt lắm" lên trán bé.

→ Ghi chú: Kunigami có vẻ khó tính, nhưng bé ngủ trong lòng ảnh.

📓 Nhật ký chăm thỏ – ngày 2

Sự cố nhỏ xảy ra.

Cả hai vừa mới cùng nhau hoàn thiện "khu vườn thư giãn cho thỏ" – nơi có hoa lấp lánh và ghế xích đu mini – thì Yoichi bỗng nhiên hắt xì một cái thật to.

"Pi!"

Thỏ lảo đảo. Tai cụp sát. Lăn ra nằm úp bụng, không động đậy.

Kunigami hoảng hốt:

"Sao vậy? Bị dị ứng hả? Có phải Bachira mới cho nó ăn dâu hồng?"

Bachira xanh mặt:

"Dâu tôi rửa kỹ lắm! Hay là tại anh bắt nó leo cầu trượt sáng nay?!"

Kunigami: "Không có, tôi vừa mới..."

Hệ thống rung lên:

[Thú cưng có biểu hiện: Mệt mỏi cảm xúc]

[Tình trạng: Quá tải tương tác – cần nghỉ ngơi]

Yoichi thở khò khè, má hồng hồng, đuôi rũ xuống như bông lau ướt.

Bachira cuống lên:

"Thôi chết rồi. Là tại tôi hát quá nhiều bài ru à?!"

Kunigami cắn răng:

"Bé bị quá tải. Mình mừng quá mà không biết kiềm chế..."

Một phút im lặng.

Hai "ông bố không chính thức" nhìn nhau.

Rồi... cùng bật giao diện chăm sóc khẩn cấp.

Kunigami lấy "Khăn ấm cấp thiên hà" lau trán Yoichi. Bachira thì ngồi bên, cầm tay thỏ, vỗ nhè nhẹ.

Họ thay phiên đặt bé nằm lên "gối ổn định thân nhiệt", bật "nhạc ru đơn âm" (chỉ 1 nhịp đều, không hiệu ứng), giảm ánh sáng phòng cỏ xuống mức dịu nhất.

Lần đầu tiên, cả hai... không nói một lời.

Kunigami vuốt nhẹ tai thỏ.

Bachira cầm bình sữa, nhỏ từng giọt vào miệng cậu.

"Pi..."

Yoichi hé mắt, dụi má vào tay cả hai người.

Cậu quá yếu để nhảy nhót. Nhưng vẫn cố cọ cọ một cái – như để nói: "Em ổn."

[Tình yêu +20]

[Kích hoạt cảm xúc mới: "Gắn bó như người thân"]

[Cảnh báo: Bé thỏ hiện cần nghỉ ngơi 24h.]

.....

Căn phòng cỏ chìm trong ánh sáng dịu như hoàng hôn sớm.

Yoichi nằm im trong ổ gối. Tai cụp. Mắt khép hờ. Cả người cuộn tròn, thở nhẹ đến mức tưởng như tan vào nền cỏ.

Một tiếng đồng hồ trôi qua từ lúc cậu "lăn ra bệnh."

Hai người đàn ông cao lớn vẫn ngồi nguyên hai bên, không nói gì.

Kunigami Rensuke mở một cuốn sổ tay vật lý. Nhưng ngón tay anh chưa lật được trang nào.

Bachira Meguru thì cầm con gà đồ chơi biết hát, nhưng lần đầu tiên... không bấm phát nhạc.

Họ ngồi trong cùng một khung hình. Khoảng cách vừa đủ. Im lặng vừa đủ. Lo lắng vừa đủ.

Chỉ có tiếng thỏ thở khò khè vang lên đều đều.

📓 Nhật ký chăm thỏ – ngày 2 (tiếp)

Kunigami ghi:

Bé mệt. Cần ngủ. Cần nghỉ.

Không nên hoạt động quá sức.

Cần nhớ rằng đây là bé con, không phải quân lính.

Bachira ghi:

Bé mệt. Tôi buồn.

Mình vui quá, chơi quá, đẩy bé qua ranh giới.

Yêu cũng phải có chừng mực...

Một lát sau.

Yoichi xoay người nhẹ. Dụi má vào gối.

"Pi..."

Một tiếng nhỏ. Rất nhỏ. Nhưng đủ để hai người kia ngẩng bật đầu.

Bachira bật menu, chuẩn bị gọi bác sĩ hệ thống. Kunigami thì kiểm tra lại nhiệt độ ổ gối.

Nhưng—Yoichi không hề báo động xấu.

Mà ngược lại, má cậu hồng trở lại, mắt mở hé, chân khẽ cử động.

"Bé tỉnh rồi?" – Kunigami hỏi, giọng nhẹ như hơi thở.

"Chắc vậy..." – Bachira chớp mắt, vẫn chưa dám chắc.

Yoichi mở mắt. Nhìn một bên. Rồi nhìn bên kia.

Hai "người khổng lồ" quen thuộc.

Một người mặt căng như dây đàn. Một người mắt hoe đỏ vì lo.

Cậu mấp máy môi.

"...pi."

Rồi đưa chân nhỏ ra, chạm nhẹ lên ngón tay của cả hai.

Không ôm. Không nhảy. Không vui cười.

Chỉ là một cái chạm rất bé, rất khẽ—nhưng chứa đầy niềm tin.

[Tình yêu +30]

[Cảm xúc: "Không sao cả, em không giận đâu..."]

Cả hai người chơi cùng thở phào.

Kunigami ngồi dựa lưng ra sau. Lâu lắm rồi anh mới thấy... sống lưng mình đau đến vậy. Mỏi. Nhưng nhẹ nhõm.

Bachira thì thả lỏng tay, úp mặt vào lòng bàn tay, lẩm bẩm:

"Thỏ không giận... Tôi suýt thì khóc thật..."

📓 Nhật ký chăm thỏ – ngày 3

Lịch trình mới được soạn lại.

– 07:00: Thức dậy bằng tiếng suối + ánh sáng tự nhiên

– 07:30: Bữa sáng nhẹ – cháo ấm + một lát bánh mềm

– 08:00: Tắm nắng 5 phút

– 08:10: Đọc truyện tranh (Kunigami kể, Bachira lồng tiếng)

– 09:00: Bé ngủ tiếp nếu muốn. Không ép.

– Không trò chơi vận động. Không âm nhạc phức tạp.

– Chỉ cần bé vui, là đủ.

Hôm ấy, Kunigami đọc cho Yoichi nghe truyện cổ tích về chú sóc xây nhà trong rừng thông.

Anh đọc chậm. Từng chữ. Có chỗ còn khựng lại vì lúng túng.

Bachira không chịu được, lăn vào tiếp lời, giả giọng thỏ, giọng sóc, giọng... cây cỏ luôn.

Yoichi bật cười nhỏ.

"Pi~"

Cười. Không nhảy. Không lăn.

Chỉ cười.

Kunigami im bặt. Nhìn nụ cười ấy, như ánh sáng bé xíu lọt qua vết nứt trong lớp áo giáp của anh.

Bachira thì... không nói gì.

Chỉ nằm dài ra nền cỏ. Gối đầu lên tay. Nhìn thỏ.

Mỉm cười rất nhẹ.

[Tình yêu +12]

[Cảm xúc mới: "Bình yên như trong lòng bàn tay."]

Khi đêm xuống, Yoichi ngủ trong ổ gối mới được dệt bằng vải mềm mà cả hai góp tiền mua chung.

Bên trái là Kunigami, bật chế độ giấc ngủ sâu.

Bên phải là Bachira, bật chế độ "Mơ đẹp".

Yoichi nằm ở giữa.

Tai cọ vào gối. Má hồng hồng.

Miệng lẩm bẩm mơ ngủ:

"...pi... bố..."

Kunigami: "..."

Bachira: "..."

Cả hai cùng lúc quay đầu nhìn nhau.

Rồi—cả hai đều quay đi.

Mặt đỏ. Tai đỏ. Tim đỏ.

Không ai nói gì.

Nhưng trong hệ thống, một thông báo hiện lên:

[Kích hoạt cảm xúc: "Bé thỏ bắt đầu xem bạn là người thân."]

[Chuyển đổi trạng thái: Tình cảm phát triển sâu sắc – cấp độ 3]

[Chú ý: Khi đạt cấp độ 5, thú cưng có thể phản hồi cảm xúc bằng hành động đặc biệt.]