“Cô không cần lôi Điểm Điểm ra làm cái cớ, con bé là con cô, chẳng lẽ không phải con tôi? Chẳng lẽ tôi không phải đang muốn tốt cho con chắc? Cái kiểu dạy dỗ của cô như thế sớm muộn gì cũng hại con bé thôi!”
“Tôi không muốn nói thêm gì với cô, thời gian tới cô tự mình tĩnh tâm đi, khi nào tỉnh ngộ, nhận thức được lỗi sai của mình thì tôi sẽ cân nhắc đến chuyện về lại cái nhà này nữa hay không!”
Anh ta đóng cửa “rầm” một cái rồi rời đi.
Tôi bóc thịt quả trắng nõn ra rồi bỏ vào miệng.
Rồi thoải mái nhâm nhi vị ngọt.
Quả nhiên, vải phải ướp lạnh ăn mới ngon.
Lau sạch tay xong, tôi cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.
“A Tư.”
“Chị An ạ, em đây.”
Giọng đàn ông trẻ tuổi truyền đến, lộ ra cảm giác kiên định và sâu lắng.
“Thế nào rồi?”
Tôi bế mèo đặt lên chân, nhẹ nhàng vuốt ve.
A Tư trả lời:
“Em xem video từ đầu đến cuối mấy lần, ban đầu người phụ nữ kia chủ động khiêu khích, về sau người đàn ông không cự tuyệt, hai người có nhiều động tác thân mật, nhưng vì góc quay nên không chụp được cảnh ôm hôn.”
“Ồ, cho nên vẫn lì lợm lắm nhỉ?”
“Đúng thế, chị An, nếu tiện thì chị gửi em thêm mấy video nữa nhé, hành động của hai người họ ngày càng quá giới hạn, việc lấy được bằng chứng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Dời tay đi, mèo lười lại chủ động cọ đầu vào lòng bàn tay tôi, nũng nịu kêu lên một tiếng, tôi bất đắc dĩ bật cười, tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve.
“Hết rồi, bọn họ đổi chỗ, không ở phòng làm việc nữa.”
A Tư im lặng một chút.
“Em có thể sắp xếp người lén lắp camera, nhưng bằng chứng thu thập theo cách đó không được tòa chấp thuận. Cô An, cô có thể tìm cơ hội phù hợp để kiểm tra điện thoại hoặc máy tính của thầy Thẩm không, chỉ cần tìm được bằng chứng bọn họ có quan hệ không đứng đắn, hoặc là ảnh thân mật có mặt của hai người đó…”
“Sao phải phiền phức như vậy làm gì.”
Tôi lạnh nhạt ngắt lời cậu ấy.
A Tư: “...”
“Không phải là muốn ảnh thân mật à?”
Tôi cười khẽ một tiếng:
“Photoshop chút chẳng phải là được rồi sao.”
“...”
Đầu kia điện thoại yên tĩnh mấy giây.
“Em hiểu rồi, chị An.”
10
Lúc chuẩn bị tắt máy, A Tư bỗng nhiên nói:
“Chị An.”
“Ừm?”
“Em gửi tiền lãi tháng này vào tài khoản chị rồi, chị rảnh thì kiểm tra nhé, em thấy lâu rồi chị không đăng nhập.”
Khóe môi tôi cong lên, tôi dịu giọng nói:
“A Tư, em luôn để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này sao, còn nhớ chị đã nói gì với em không?”
“... Còn ạ.”
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói bình tĩnh, chắc chắn.
“Chị nói, chúng ta là người tín nhiệm nhất trên thế giới của nhau.”
“Đúng rồi.”
Tôi nhặt được A Tư ở ven đường.
Năm đó tôi mười chín, cậu ấy mười lăm.
Tôi làm xong thủ tục hỏa táng cho bố mẹ và em trai xong, lúc ôm hũ tro cốt về nhà, tôi thấy cậu ấy bị vây đánh trước cửa một nơi giải trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi chưa từng thấy cậu bé nào xinh đẹp như vậy.
Máu me đầy mặt cũng không thể che hết đi khuôn mặt kiên quyết, cùng với đôi mắt đen láy quật cường kia.
Cực kỳ giống dáng vẻ chí khí ngút trời của em trai tôi hồi còn sống.
Tôi lấy toàn bộ tiền trên người ra cứu cậu ấy.
Về sau mới tìm hiểu rõ, bố cậu ấy phá sản, nợ một khoản kếch xù, đám chủ nợ ép cậu ấy dùng cơ thể để trả.
Tôi giấu cậu ấy trong phòng em trai.
Dưới nhà chủ nợ cứ một người lại một người tìm đến.
Cậu ấy không dám ra ngoài, không dám tiếp xúc với người khác.
Lúc tôi sang thành phố khác học đại học, cậu ấy ở trong phòng, ngồi trước máy tính, một mình trải qua thanh xuân tuổi trẻ một cách u ám.
Thỉnh thoảng tôi sẽ về vào ngày nghỉ, dẫn cậu ấy đi cắt tóc, mua quần áo, dự tiệc, lúc này cậu ấy cực kỳ nghe lời tôi, chỉ có đôi mắt đen càng thêm thuần khiết.
Có một lần, cậu ấy im lặng đưa cho tôi mười vạn, nói là dùng tiền tiết kiệm từ tiền sinh hoạt tôi gửi hàng tháng, mua cổ phiếu thu về được.
Cậu ấy vốn có xuất thân phú quý, kiến thức uyên bác.
Sau mấy lần thử nghiệm, phát hiện thiên phú này của cậu ấy xong, tôi đưa 200 vạn tiền bồi thường tai nạn giao thông của người nhà cho cậu ấy.
Cậu ấy không dám đánh cược.
Tôi dịu dàng nói cậu ấy biết: “Người sống trên đời, lúc cần phải đánh cược, vẫn nên đánh cược một ván.”
Hàng mi cậu ấy hơi run lên.
“Nếu thất bại thì phải làm sao bây giờ?”
“Vậy thì thất bại thôi.”
Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy.
Cậu ấy thắng.
200 vạn năm đó, giờ đã thu về được gấp mấy chục lần.
Về sau, các khoản đầu tư của cậu ấy từ mạo hiểm chuyển về thận trọng, nhưng lãi mỗi tháng vẫn đáng kinh ngạc như trước.
Tài khoản đó là tôi và cậu ấy dùng chung.
Nhưng tôi không hay dùng đến.
Cậu ấy cũng không có việc dùng tới.
Những năm nay, cậu ấy luôn cố thủ trong căn phòng nhỏ, ngồi trước máy tính, không liên lạc với người ngoài đời thật.
Ngoại trừ tôi.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
…
“Chị An, chị chuẩn bị ly hôn với anh ta ạ?”
A Tư hỏi.
Tôi không trả lời, ánh mắt nhìn về phía ban công.
Nơi vốn đặt cây phong đỏ, chỉ còn để lại dấu vết mờ mờ.
Tôi khẽ thở dài: “A Tư, em nói đi, đàn ông để tâm chuyện gì nhất?”
A Tư nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
“Theo lẽ thường thì có lẽ là: Danh dự, sự nghiệp, tiền tài, gia đình, bạn bè.”
Tôi buông mèo xuống, đứng dậy, phủi phủi quần áo.
“Vậy thì cũng như nhau, cứ từ từ đã.”
11
Mới đầu, video cũng không nhận được nhiều sự chú ý từ cư dân mạng.
Video đó là một đoạn tổng hợp các cảnh quay trộm từ camera giám sát được chia sẻ lại từ nước ngoài, bên trong toàn là đủ loại cảnh sinh hoạt gia đình chân thực.
Tiêu đề nhắc nhở mọi người phải chú ý đến sự riêng tư an toàn của camera trong nhà.
Dần dần, có người soi ra được vài việc.
[Đôi nam nữ trong phòng làm việc kia hình như đang ngoại tình kìa.]
[Đúng đúng, tôi cũng vừa nhận ra! Người vợ mặc đồ ngủ vừa đi ra ngoài, bọn họ đã không nhịn được hôn nhau! Người đàn ông kia trông quân tử đàng hoàng, không ngờ lại lén lút ăn vụng trong nhà mình!]