Nàng đầy hứng thú đánh giá Lại Thiên, ngay sau đó giọng điệu thay đổi, trở nên tràn ngập mị hoặc và châm chọc: "Vị đạo hữu công tử này, lẻn vào nơi đây nhìn trộm tiểu nữ tử thay y phục, bị bắt quả tang tại trận, không những không biết hối cải, ngược lại còn muốn động thủ thương người. Nào có đạo lý như vậy chứ?"
Lại Thiên nghe những lời này, trong lòng lạnh đi.
Đối phương dường như không có ý định lập tức hạ sát thủ. Hắn nắm chặt Hắc Huyễn Côn, duy trì tư thế cảnh giới, nhưng khẩu khí lại không tự chủ được mà mềm xuống, trên mặt còn mang theo một tia lúng túng chưa tan hết: "Đây... chỉ là hiểu lầm, một trận hiểu lầm mà thôi."
Trong đầu hắn ý niệm quay cuồng, lập tức biện giải cho mình, cố gắng vớt vát chút thể diện, đồng thời đem một phần trách nhiệm đẩy cho đối phương: "Tại hạ tự tiện xông vào nơi này, cố nhiên là hành sự không chu toàn. Nhưng cô nương rõ ràng đã sớm phát giác sự tồn tại của tại hạ, lại vẫn cố ý cởi bỏ y phục. Chuyện này... e rằng cũng không thể xem tại hạ như hạng đăng đồ tử tầm thường được đi?"
Vị nữ tu Luyện Khí hậu kỳ kia nghe thấy lời ấy, khóe miệng tựa như có như không mà khẽ nhếch lên, trên mặt không hề có chút nào tức giận vì bị nhìn trộm hành tung, ngược lại còn lộ ra vẻ chẳng hề để tâm.
Y cũng không đứng dậy, chỉ ung dung thong thả ngồi xuống bên một chiếc kỷ trà nhỏ, bàn tay thon thả nhấc một chén trà men xanh lên, khẽ thổi luồng khí nóng lượn lờ bốc lên từ trong chén, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Đó là do ngươi tự mình tật giật mình mà thôi. Ta lưu tại địa phận cư gia của mình, cần gì phải duy trì tu vi và thần thức, nên làm sao có thể phát hiện sự xuất hiện của ngươi. Chẳng qua là ta nhất thời cảm thấy oi bức, muốn cởi áo cho mát mẻ một chút, rõ ràng là ngươi, tên háo sắc này, làm kẻ trộm nên giật mình, tự mình làm loạn khí tức, lúc này mới bại lộ hành tung."
Lại Thiên nghe vậy, nhất thời nghẹn lời, sắc mặt có mấy phần lúng túng: "Tại hạ cũng không phải..."
"Thôi được rồi." Vị nữ tu kia lại không đợi hắn nói hết, liền đặt chén trà xuống bàn một cách nhẹ nhàng, phát ra một tiếng “Cạch" giòn tan, cắt ngang lời hắn, "Bớt nói mấy lời vô dụng đó đi. Nói thẳng ý đồ đến đây, ngươi tới chốn này, là vì chuyện gì? Nếu nói lọt tai, lão nương cũng lười so đo với ngươi, động thủ với một tu sĩ tu vi như ngươi, chẳng khác nào làm bẩn tay ta, chỉ tổ tăng thêm phiền nhiễu mà thôi."
Lại Thiên nghe ra trong lời nói của đối phương tuy không khách khí, nhưng quả thực không có ý định lập tức động thủ, sợi dây căng cứng trong lòng hơi thả lỏng được nửa phần.
Tu vi của đối phương cao hơn mình hai tiểu cảnh giới, nếu thật sự muốn ra tay, căn bản không cần phải nhiều lời đến thế.
Thế là, hắn trầm ngâm một lát, rồi chắp tay nói: "Tại hạ đến đây, quả thực là vì tìm người. Không biết cô nương danh tính thật sự, tôn danh có phải là Thái..."
"Ồ?" Nữ tu nhướng mày đồng thời cắt lời, trong mắt lóe lên một tia hứng thú, "Đây là loại thủ đoạn bắt chuyện mới lạ gì thế này? Trước thì lén lút, sau lại không mời mà tự tiện xông vào tư phòng của người khác, trong tay còn nắm chặt pháp khí, một bộ dạng sát khí đằng đằng. Ngươi đây là đang tỏ tình với lão nương đấy à?"
Lại Thiên nghe ra vẻ trêu chọc trong lời nói của y, lòng cảnh giác lại buông xuống thêm một chút.
Xem ra đối phương quả thực không có sát ý, chính mình cũng không muốn phải dính vào một trận ác chiến phiền phức với tu sĩ lệch cấp.
Hắn tâm niệm khẽ động, linh quang trên pháp khí đang nắm trong tay lặng lẽ thu lại, nhưng thân hình vẫn không động, vẫn duy trì một khoảng cách đủ để hắn có thể phản ứng với đối phương.
Lúc này mới mở miệng nói: "Tại hạ quả thực đang tìm kiếm một vị nữ nhân họ Thái, cô nương thật sự không phải là người của Thái gia?"
Vị nữ tu kia nghe vậy, lắc đầu, ý cười bên môi càng đậm: "Thái gia? Lẽ nào là nhị tiểu thư của Thái gia kia? Vậy thì ngươi đúng là tìm nhầm người rồi. Lão nương hành không đổi tên, tọa không đổi họ, Nhiếp Lưu Ly là ta đây, đâu phải kẻ họ Thái nào."
Lại Thiên trong lòng khẽ động, đối phương đã phủ nhận, chuyện này có lẽ thật sự là một hiểu lầm.
Hắn lần nữa chắp tay, giọng điệu thành khẩn hơn mấy phần: "Thì ra là Nhiếp cô nương, tại hạ Lại Thiên, vừa rồi có nhiều chỗ thất lễ, mong hãy rộng lòng bỏ qua. Nếu đã là một trận hiểu lầm, vậy không biết cô nương có thể mở cấm chế, để tại hạ rời đi được chăng?"
"Muốn đi?" Nhiếp Lưu Ly nâng chén trà lên, lại nhấp một ngụm nhỏ, lúc này mới ung dung nói, "Thiên hạ này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Nơi đây là chỗ ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
Y dừng một chút, một đôi mắt sáng ngời đánh giá Lại Thiên từ trên xuống dưới, rồi chuyển chủ đề: "Hơn nữa, ngươi đã nhìn thấy thân thể của lão nương rồi, cứ thế để ngươi đi, chẳng phải ta chịu thiệt lớn sao?"
"Vậy..." Lại Thiên khẽ nhíu mày.
"Thôi được, không vòng vo với ngươi nữa." Nhiếp Lưu Ly đặt chén trà xuống, vẻ mặt hơi nghiêm túc lại, "Ngươi đem mục đích tìm nữ tử Thái gia kia nói từ đầu tới cuối cho ta nghe một lượt. Nếu nói khiến ta hài lòng, thả ngươi đi cũng không phải là không thể. Biết đâu, lão nương tâm tình tốt, còn có thể tiết lộ cho ngươi một ít hành tung của nàng ta. Ngươi muốn tìm, Thái Linh Cơ, đúng chứ?"
Lại Thiên nghe thấy lời này, sắc mặt tự nhiên biến đổi.
Hắn từ đầu đến cuối chỉ nhắc đến "Thái gia" và "nữ nhân họ Thái", chưa bao giờ nói ra toàn bộ tên của vị tiểu thư kia, mà nữ tử tự xưng Nhiếp Lưu Ly trước mắt này, lại có thể nói toạc ra, chuyện này tuyệt không phải là trùng hợp.
Trong lòng hắn ý nghĩ xoay chuyển như bay, nhưng trên mặt vẫn không hề biến sắc, trầm giọng nói: "Nếu cô nương đã biết, vậy tại hạ cũng không giấu giếm nữa. Tại hạ nhận lời ủy thác của người khác, có một món tín vật phải tự tay giao cho Thái tiểu thư. Vì ngày hẹn với Thái gia đã gần kề, nên hành sự có chút vội vàng."
"Vội vàng?" Nhiếp Lưu Ly như thể nghe được chuyện gì đó nực cười, khinh miệt một tiếng, "Thái gia? Tin tức Thái phủ ở Lan Khên Quận cả gia đều bị diệt môn, năm, sáu năm trước đã truyền khắp Thương Diêu quần đảo này, thậm chí ngay đám cả phường thị ở bên kia đại lục cũng có nghe nói. Ngươi cách sáu năm sau, từ đâu chui ra, còn nói muốn giao tín vật? Lẽ nào... ngươi là những kẻ thèm muốn di bảo của Thái gia, đến đây để truy sát nàng ta?"
"Tuyệt không có chuyện đó!" Lại Thiên quả quyết phủ nhận, giọng điệu cũng có mấy phần khẩn thiết, "Tại hạ mong nàng bình an còn không kịp, đâu ra chuyện truy sát! Chỉ vì giữa đường gặp phải một số biến cố, làm lỡ hành trình, không thể sớm ngày đến được Cô Phong Cốc. Hiện tại giữa tại hạ và Thái tiểu thư vẫn còn một đoạn nhân quả chưa dứt, phải nhanh chóng tìm được nàng. Không biết... Nhiếp cô nương và Thái tiểu thư có quan hệ gì?"
"Ta và nàng ta, chẳng qua chỉ là cố nhân bằng hữu, bèo nước gặp nhau mà thôi." Nhiếp Lưu Ly nhàn nhạt nói, "Có điều, nếu ngươi có hứng thú cùng ta làm một cuộc giao dịch, thì muốn lấy được tung tích của nàng từ chỗ ta cũng không khó."
Lại Thiên trong lòng trầm xuống, đối phương quả nhiên có mưu đồ. Bất quá nếu đã có cơ hội tìm được tung tích, có lẽ cần thăm dò một phen.
Hắn cẩn trọng trả lời: "Chuyện này... tại hạ chẳng qua chỉ có tu vi Luyện Khí sơ kỳ, e rằng khó có thể giao dịch được gì cho bậc tiền bối cao nhân như Nhiếp cô nương."
"Có nhân ắt có quả. Ngươi giúp ta, ta tự nhiên cũng sẽ giúp ngươi. Nếu không," giọng điệu của Nhiếp Lưu Ly toát ra một vẻ không cho phép nghi ngờ, "ta dám quả quyết, ngươi dù có đào sâu ba thước đất, cũng đừng hòng ở trong biển người mênh mông này, tìm được tung tích của vị Thái tiểu thư kia."
Lại Thiên nghe xong những lời này, trong lòng khẽ rùng mình một cái.
Đối phương đã nói đến nước này, xem ra mình nếu không nghe thử điều kiện của y, trước tiên có khi còn không có khả năng thoát thân khỏi đây.
"Ngươi chỉ cần đáp ứng ta một chuyện, chuyện này đối với ngươi mà nói, có trăm lợi mà không có một hại." Nhiếp Lưu Ly dường như đã nhìn thấu tâm tư của hắn, tiếp tục nói, "Chuyện ngươi vô sỉ rình mò, ta có thể không truy cứu nữa, sau khi xong việc sẽ để ngươi an toàn rời đi, tuyệt không động một tia sát niệm. Còn về điều kiện kia, chính là..."
"Xin cô nương nói rõ." Lại Thiên chỉ đành căng da đầu nói.
"Rất đơn giản," Nhiếp Lưu Ly nói từng chữ một, "Đoạt thân." (Cướp dâu)
Lại Thiên ngẩn ra: "Đoạt thân?"
"Không sai, không chỉ đoạt thân, mà còn phải cùng ta liên thủ giết người."
Lại Thiên nghe vậy, hít vào một hơi khí lạnh: "Chuyện này... có phải là hơi quá rồi không? Hơn nữa, ngay cả chuyện mà bậc tu vi Luyện Khí hậu kỳ như Nhiếp cô nương còn cảm thấy khó giải quyết, chút đạo hạnh nhỏ bé này của tại hạ, có thể giúp được gì?"
"Tự nhiên là có thể." Trong mắt Nhiếp Lưu Ly tinh quang lóe lên, "Ba năm sau, chính là ngày hẹn của hôn sự kia. Ngươi chỉ cần trong vòng ba năm này, nâng tu vi lên đến Luyện Khí trung kỳ, là đủ để cùng ta liên thủ. Kẻ ta muốn đối phó, là người của Hầu gia ở nơi này. Ta lưu tại nơi đây, tưởng là yên phận, không ngờ lại bị chúng ép hôn, danh nghĩa là chờ gả, thực chất là giam lỏng. Nơi này tuy chỉ có mấy tên võ phu phàm nhân Luyện Thể kỳ canh giữ, nhưng hiện tại ta đang mưu đồ đại sự, không thể dễ dàng bại lộ thực lực, một mình phá vòng vây, để tránh đả thảo kinh xà."
"Hầu gia?" Lại Thiên truy hỏi, "Còn xin cô nương nói rõ hơn một chút về lai lịch của Hầu phủ này."
"Cũng không phải thế lực gì ghê gớm. Hầu gia trên dưới, kẻ thực sự cần kiêng dè, chỉ có tên thiếu gia đích hệ của Hầu phủ, Hầu Vân Kỳ. Kẻ này là tu vi Luyện Khí hậu kỳ, tương đương với ta. Nhưng bên cạnh hắn, ngoài một đám hộ vệ Luyện Thể kỳ ra, còn có một tên tâm phúc tùy tùng Luyện Khí trung kỳ. Nhiệm vụ của ngươi, chính là vào lúc động thủ, phải hạ thủ được tên tùy tùng trung kỳ kia, đồng dạng lúc đó ta sẽ cầm chân Hầu Vân Kỳ, sau đó sẽ cùng nhau diệt sát hắn."
Lại Thiên âm thầm tính toán: "Hầu Vân Kỳ? Thiếu gia Hầu phủ... Ba năm đột phá một tiểu cảnh giới, đối với tại hạ mà nói, cũng không phải chuyện khó. Chỉ là... tại hạ e rằng không đợi được ba năm."
"Không đợi được thì ngươi tìm nơi nào rồi đi chết đi?" Giọng Nhiếp Lưu Ly lạnh đi, "Thôi được rồi, nếu vậy ta sẽ nêu ra thành ý trước. Đây là một bình ‘Lam Diễm Linh Dịch’."
Nói xong, y lật cổ tay, một cái bình nhỏ màu lam trong suốt như pha lê xuất hiện trong lòng bàn tay.
"Vật này là dùng xương đuôi của một loại linh thú cao giai ‘Lam Diễm Tích’ ở phía bắc Cô Phong Cốc này, trong một khu rừng khô héo, kèm thêm nội đan của nó, do chính tay ta luyện chế thành. Linh thú này là Thượng giai, khi còn sống, thực lực sánh ngang với tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. Ta luyện được hai bình, một bình tự dụng phối hợp với Trúc Cơ Đan để sau này sẽ đột phá đại cảnh Trúc Cơ.”
Giọng nàng ta khựng lại chút rồi dịu xuống: “Bình Lam Diễm Linh Dịch còn lại này, coi như là đặt cọc cho giao dịch giữa ta và ngươi. Ngươi chỉ cần trong vòng hai năm, nâng tu vi của bản thân lên Luyện Khí sơ kỳ đỉnh phong, là có thể dùng vật này. Đến lúc đó, linh dịch này có thể giúp ngươi một lần tấn cấp tiểu cảnh, hơn nữa dược lực ôn hòa, có thể giúp ngươi ổn định ở cảnh giới Luyện Khí trung kỳ, sau đó lại cần mẫn tu luyện một thời gian, là có thể đạt tới trung kỳ viên mãn. Như vậy, vừa kịp hẹn ước ba năm, ngươi liền có thể giúp ta một tay. Thế nào?"
Lại Thiên nhìn bình linh dịch tỏa ra vầng sáng màu lam nhàn nhạt và linh khí lay động lòng người kia, trong lòng không khỏi một trận nóng rực.
Nhưng lý trí của hắn nhanh chóng đè nén lòng tham, trầm ngâm nói: "Chuyện này hệ trọng, có thể cho tại hạ một ít thời gian suy nghĩ không? Nếu hai năm sau, tại hạ thật sự có thể đáp ứng điều kiện cô nương nói, đến lúc đó tới ngày thành hôn, ra tay tương trợ, cũng không phải là không thể. Có điều... nếu sau khi thành sự, cô nương không báo cho tại hạ tung tích của Thái tiểu thư, hoặc chuyện này vốn dĩ là hư cấu, vậy chẳng phải tại hạ bận rộn một phen công cốc sao?"
"Ồ? Ý ngươi vậy, chính là còn muốn thêm một chút lợi lộc khá để bảo đảm cơ à?" Nhiếp Lưu Ly nghe vậy, không giận mà lại cười, "Quả nhiên suy tư thấu đáo, thông minh một chút cũng tốt, thích hợp làm trợ thủ để cùng ta hành sự. Có điều, ta cũng hy vọng ngươi đủ thông minh mà nhận ra rằng, không có ta, cả đời này ngươi đừng hòng tìm được Thái Linh Cơ."
"Đây cũng là điều tại hạ lo lắng," Lại Thiên đáp lại, "Nếu Nhiếp cô nương có vật gì làm vật bảo đảm, tại hạ mới có thể yên tâm nhận lời giao dịch này."
"Được!" Nhiếp Lưu Ly dứt khoát đáp, "Đã muốn tín vật, vậy ngươi xem thử, vật này là gì!"
Tiếng nói chưa dứt, bàn tay trắng nõn của y vung lên, một viên ngọc châu đen tuyền liền nhẹ nhàng bay về phía Lại Thiên.
Ngọc châu chưa kịp đến gần, Dương Luân Hoàn giấu trong lòng ngực Lại Thiên lại khẽ rung lên, truyền đến một luồng cảm ứng yếu ớt.