Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 207: Chia thủ cấp



Đại cục đã định. Con thượng giai linh thú này cuối cùng vẫn là vẫn lạc dưới sự liên thủ của nhân gia tu sĩ.

Ngay lúc này, liền đến thời khắc mấu chốt nhất, thanh lý chiến lợi phẩm, cùng với việc phân chia như thế nào.

Hoắc họ lão giả đi trước một bước, chống gậy, chậm rãi đi về phía hài cốt của linh thú.

Lão vừa động, trong sân tức khắc im phăng phắc như tờ, tự nhiên không ai dám có bất kỳ dị nghị hay hành động không hợp thời nào.

Lão giả đi đến mép hố, đem gậy chống đầu trâu đảo ngược lại, dùng đuôi gậy nhắm vào phần vỏ giáp gần đầu lâu của con ngô công, linh lực hơi ra, liền dễ dàng chọc thủng một cái lỗ lớn bằng miệng bát.

Sau đó cổ tay lão run lên, một cỗ kình lực khéo léo truyền ra, một viên nội đan lớn bằng nắm tay, tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt màu xanh đã bị từ trong thi thể khều ra, vững vàng rơi vào trong tay lão.

Thu cất nội đan xong, lão giả liền không nói một lời lui sang một bên, nhắm hai mắt lại, ra vẻ không nhúng tay vào nữa, nhưng người thì vẫn chưa lập tức rời đi, hiển nhiên vẫn còn đang quan sát.

Lão vừa lui, bầu không khí giữa hơn mười tu sĩ còn lại trong sân mới đột nhiên trở nên căng thẳng.

Một gã tu sĩ Luyện Khí trung kỳ đứng ra đầu tiên, đối với mọi người ôm quyền, trầm giọng nói: "Tại hạ tự cho góp công không ít, nhưng cũng không dám lấy nhiều. Liền chỉ cần một đôi râu trước và một cặp răng nanh của con Độc Công Ngô này, chư vị đạo hữu nếu không có ý kiến, tại hạ liền lấy trước."

Mọi người nhìn nhau một cái, thấy thứ hắn lấy tuy giá trị cũng không nhỏ, nhưng quả thực không phải là vật liệu cốt lõi nhất, liền cũng không ai lên tiếng phản đối.

Vài người lác đác đáp lại: "Đạo hữu cứ tự nhiên."

Người nọ nghe vậy, cũng không khách khí, lập tức tiến lên lấy thứ mình cần, sau đó cũng học theo bộ dáng của Hoắc họ lão giả, lui sang một bên.

Cứ như vậy sau khi hai ba người tiếp lấy đi vật mình cần, Lại Thiên thấy thời cơ cũng đã gần đến, cũng định ra tay trước chiếm ưu thế.

Hắn tách khỏi đám đông, đồng dạng ôm quyền nói: "Tại hạ cũng không cầu gì khác, chỉ cần một phận chân là được. Vật này đối với chư vị mà nói, hẳn là cũng không có tác dụng lớn gì đi."

Những người còn lại chưa thấy thủ cấp đa số là tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, vừa rồi cũng đã thấy qua uy thế một côn kia của Lại Thiên, biết hắn không dễ chọc, cộng thêm chân của con ngô công này tuy nhiều, chỉ hơn ở số lượng lớn, nên cũng không ai đưa ra dị nghị.

Lại Thiên thấy không người phản đối, trong lòng vui mừng, cũng không nhiều lời, lập tức tiến lên.

Hắn lật bàn tay lấy Xích Vương dao. Linh lực điểm chú lên trên, nhắm vào thi thể con ngô công mà vung chém một trận, tiếng "răng rắc" không dứt bên tai, trong nháy mắt đã chặt xuống hơn hai mươi cái chân đốt, bị hắn nhanh chóng thu vào trong túi trữ vật.

Hành động này của hắn tuy gọn gàng, nhưng một lần lấy đi số lượng nhiều như vậy, vẫn khiến mấy người còn lại nhìn đến khóe mắt giật giật, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy.

Nhưng may mà con thú này hình thể khổng lồ, vật liệu còn lại cũng vẫn còn không ít.

Chớp mắt đã đến lượt vị tu sĩ thứ sáu tiến lên phân chia, tài liệu còn sót lại trên thi thân của ngô công yêu thú đã chẳng còn nhiều.

Người này chính là gã đại hán thân hình tráng kiện ban đầu đã giao tiếp với Lại Thiên, ánh mắt đảo qua một lượt trên đoạn thân thể đã đứt của ngô công, liền chọn trúng bốn khối giáp xác ở gần đoạn giữa.

Y đối với việc này dường như có thừa kinh nghiệm, nhanh chân tiến lên, từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh đoản đao sáng loáng hàn quang, liền tay chân lanh lẹ men theo khe hở của giáp xác mà bắt đầu nạy ra.

Khối mảnh thứ nhất, thứ hai, thế nhưng, ngay tại thời điểm y vừa đưa mũi đao lách vào khối giáp xác thứ ba, cổ tay mới dùng sức, định bụng sẽ nạy bật toàn bộ nó lên, thì dị biến đột nhiên phát sinh!

Chỉ nghe một tiếng “phập” rất nhỏ, bên dưới khối giáp xác trông như bình thường kia, lại đột ngột bắn ra một đạo hắc quang nhỏ xíu, tốc độ của nó nhanh đến mức vượt xa dự liệu của mọi người.

Gã đại hán nọ đang cúi người chuyên tâm vào công việc trong tay, căn bản không kịp có bất cứ phản ứng nào.

Hắc quang “xuy” một tiếng, gần như sượt qua bên hông của y, để lại một vệt máu nông, ngay sau đó “phập” một tiếng, ghim chặt vào thân một cây đại thụ cách đó mấy trượng.

Mọi người tập trung nhìn lại, mới phát hiện ra đó là một chiếc chi độc màu xanh thảm, ẩn giấu bên trong giáp xác, ở phần chân nanh còn dính một ít màng thịt.

“Không hay rồi!” Gã đại hán kia đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó cúi đầu nhìn xuống vết thương của mình, nhất thời sắc mặt đại biến, thất thanh kinh hô.

Tiếng nói chưa dứt, vết thương nhỏ bé kia liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà biến thành màu đen, sưng tấy lên, từng luồng hắc khí thuận theo huyết mạch mà nhanh chóng lan lên trên.

Gã đại hán chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, đầu óc phảng phất như bị vạn ngàn cây kim thép đâm vào, linh lực vốn đang vận chuyển trong cơ thể trong nháy mắt trở nên cuồng bạo rối loạn, không thể khống chế mà chạy loạn trong kinh mạch.

Hai tay y đột ngột ôm lấy đầu, phát ra một tiếng gào thét không giống tiếng người, tiếp đó lại bắt đầu không có mục tiêu mà vung chưởng loạn xạ về bốn phía, từng đạo linh lực quang hoa bắn ra tứ tán, đánh cho đất đá xung quanh văng tung tóe, cỏ cây bay ngang.

Các tu sĩ xung quanh thấy cảnh này, ai nấy đều kinh hãi thất sắc, vội vàng thúc giục pháp khí bảo vệ bản thân, lui về phía sau, chỉ sợ bị cái gã điên cuồng này làm cho liên lụy.

Lại Thiên Châu chặt mày, ánh mắt bình tĩnh đánh giá gã đại hán nọ.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, linh lực ba động trên người kẻ này tuy nhất thời cuồng bạo, nhưng khí tức của y lại đang suy giảm với tốc độ chóng mặt, rõ ràng là đã trúng kịch độc, thần trí đã mất, không khác gì một con yêu thú cấp thấp đang phát cuồng.

Người này, không thể sống được nữa..

Gã đại hán kia tại chỗ điên cuồng công kích một lát, dường như là theo bản năng tìm kiếm khí tức sinh linh gần mình nhất, đôi mắt đỏ ngầu đột nhiên xoay chuyển, lại gắt gao nhìn chằm chằm vào bạch y nhân cách đó không xa, gào thét rồi lao thẳng tới.

Bạch y nhân kia thấy vậy, trên mặt không chút gợn sóng, chỉ là đôi con ngươi vốn đã lạnh lùng, giờ phút này càng thêm rét buốt bức người.

Hắn trơ mắt nhìn gã đại hán lao tới, cũng chú ý tới tu vi của gã đang sụt giảm nghiêm trọng, đã không đủ để gây ra sợ hãi.

Hắn dường như ngay cả động tác thừa thãi cũng lười làm, chỉ đợi đến khoảnh khắc đối phương vừa áp sát, hàn quang trong đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

Một khắc sau, hắn đã động.

Thân hình chỉ khẽ nhoáng lên một cái, liền hóa thành một đạo tàn ảnh, chủ động nghênh đón.

Đám tu sĩ đồng cấp chỉ cảm thấy hoa mắt, bạch y nhân kia đã dùng một góc độ không thể tưởng tượng nổi, nghiêng người tránh thoát khỏi bàn tay đang điên cuồng vồ tới của gã đại hán, mà trường kiếm trong tay hắn, lại sớm đã lặng lẽ không một tiếng động đâm ra.

Một kiếm này, chuẩn xác, và trí mạng.

Trường kiếm phảng phất như không gặp phải bất cứ trở ngại nào, từ dưới sườn của gã đại hán đâm xuyên qua, thấu thể mà ra.

Bạch y nhân lại không vì thế mà dừng tay.

Cổ tay hắn chấn động, linh lực trên thân kiếm đột nhiên bạo phát!

Chỉ nghe một tiếng “ong” trầm đục, một luồng bạch sắc linh quang mạnh mẽ từ thân kiếm tuôn ra, ầm ầm phát nổ bên trong cơ thể gã đại hán.

“Ầm!”

Một tiếng nổ lớn, thân thể gã đại hán lại tựa như một cái túi da được bơm căng khí, từ trong ra ngoài nổ tung, hóa thành một đám huyết nhục tung tóe, lả tả rơi vãi đầy đất.

Khung cảnh trong nháy mắt trở nên vô cùng huyết tinh.

Các tu sĩ xung quanh thấy một màn này, không ai không hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía bạch y nhân kia, càng thêm mấy phần kiêng kỵ sâu sắc.

Kẻ này ra tay quả quyết ngoan độc, thực lực cường hãn, vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.

Lại Thiên mục kích toàn bộ quá trình, trong lòng cũng khẽ trầm xuống.

Hắn nhớ lại trước đó người này đã từng như có như không đánh giá mình, nay lại thấy thủ đoạn sát phạt như vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh một tia cảnh giác.

Nơi này không nên ở lâu, phân chia đã xong xuôi, vẫn là nên sớm tìm một lý do để thoát thân thì hơn.