Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 224: Mời uống trà



Sáu tháng sau.

Chẳng dài chẳng ngắn.

Đối với lục lục phàm nhân mà nói, có lẽ đã là đông qua xuân tới, bốn mùa thay đổi .

Nhưng đối với tu sĩ quanh năm suốt tháng thổ nạp tu luyện, chẳng qua chỉ là một cái khảy tay trong lúc bế quan đả tọa.

Trường Minh thành, bắc giao, bên trong một thương điếm, xe ngựa như nước, tiếng người huyên náo, bày ra hết thảy sự phồn hoa cùng náo nhiệt của tu giới.

Ngay trong dòng người huyên náo này, thân ảnh một gã thanh niên có vẻ đôi chút lạc lõng.

Người này khoác trên mình một kiện áo choàng màu đen rộng lớn, đem toàn bộ thân hình cùng đầu mặt che đậy kín kẽ, lúc đi lại, vạt áo rộng lớn lẳng lặng lướt qua trên mặt đất, chưa từng cuốn theo một hạt bụi trần.

Kẻ khác lướt qua, chỉ có thể liếc thấy được cái cằm góc cạnh rõ ràng dưới vành mủ trùm của hắn, cùng với một đôi môi đang mím chặt, toát ra vài phần kiên nghị cùng lãnh đạm không thuộc về lứa tuổi này.

Hắn mục bất tà thị xuyên qua đại sảnh tầng một của một kỹ điếm, đối với những gã tiểu nhị đón đưa cùng đám thương cổ mặt mày hồng hào kia đều làm như không thấy.

Bước chân hắn không nhanh không chậm, đạp lên cầu thang gỗ đi thẳng lên một tầng, lại lên tầng hai, mãi cho đến cửa thang lầu tầng ba mới dừng bước.

Nơi đây hiển nhiên thanh tĩnh hơn đôi chút.

Vừa mới đặt chân lên, liền có hai nữ tử đã sớm chờ đợi ở đây nghênh đón.

Hai nữ tử này đều mặc khinh sa mỏng manh, dáng người yêu kiều, trên mặt treo nụ cười ngọt ngào đầy chuyên nghiệp, một trái một phải, liên bộ khẽ dời mà ghé sát vào, tựa hồ định đỡ lấy hắc bào nhân tiếp tục tiến về phía trước.

Hắc bào nhân dừng bước, cũng không nhìn hai nữ tử kia, chỉ từ dưới đấu bồng phát ra giọng nói: "Hai ngươi tới đây là được rồi, lui ra cả đi."

Hai nữ tử nghe vậy, trên mặt tuy không khỏi thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng hiển nhiên được huấn luyện vô cùng tốt, không dám hỏi nửa lời, chỉ ngoan ngoãn khom người hành lễ, rồi lặng lẽ lui ra sau, chia nhau đứng ngoài cửa một gian nhã phòng.

Mãi cho đến lúc này, hắc bào nhân mới chậm rãi bước vào gian nhã phòng kia.

Nhã phòng này bài trí có chút kỳ quái, bốn bề thông suốt, ngay cả một tấm rèm cửa sổ cũng không có, cảnh trí trong ngoài không sót một thứ gì, dường như trong mắt chủ nhân nơi đây, căn bản không cần bất cứ sự che đậy nào.

Từ đây có thể thấy toàn bộ thương khung bên trên, phố thị bên dưới.

Hắn lật tay kéo mũ trùm trên đầu ra sau, cuối cùng lộ ra một khuôn mặt thanh tú mà mang vài phần lãnh tuấn.

Người này chính là Lại Thiên.

Bên trong nhã gian, một gã bạch y nhân đã sớm an tọa, chính là Trác Vân Khải kia.

Chuyện nói ra thì dài.

Ngày đó sau khi săn giết Độc Ngô Công, Lại Thiên trở về Nhiếp phủ, một mặt điều dưỡng thương thế, một mặt thì cẩn thận nghiên cứu chế tạo Áp Linh Ấn.

Nhưng trong lòng hắn, cái tên Trác Vân Khải vẫn luôn giống như một cây gai nhỏ, găm ở nơi đó, khiến hắn không cách nào hoàn toàn an tâm.

Một kẻ có thể biết rõ ràng thân phận của mình, lai lịch của y tuyệt sẽ không đơn giản như lời y nói.

Vì lẽ đó, hắn từng bỏ ra chút công phu âm thầm dò xét, ngược lại cũng chứng thực được đối phương nói không ngoa, người này quả thật xuất thân Trường Minh Hạ viện.

Tuy nhiên, kẻ này dường như cực kỳ cảnh giác, có lẽ đã phát giác được sự dò xét của hắn, Lại Thiên bên này còn chưa có hành động gì thêm, đối phương đã ngược lại thông qua một kênh bí ẩn nào đó, truyền đến cho hắn tín hiệu gặp mặt tại đây hôm nay.

Thủ đoạn này, khiến Lại Thiên trong lòng lại đánh giá y cao thêm vài phần.

Vì để triệt để làm rõ đối phương rốt cuộc làm thế nào biết được nội tình của mình, cũng như sau lưng y đến cùng có mưu đồ gì, chuyến này, hắn không thể không đến.

Giờ khắc này, thấy Lại Thiên bước vào, Trác Vân Khải
thần sắc không đổi, vẫn là một bộ dáng thong dong không vội.

Trên chiếc bàn bên cạnh y, lẳng lặng đặt ngang một thanh trường kiếm quen thuộc còn trong vỏ, vỏ kiếm cổ phác, nhìn không ra danh đường đặc biệt gì, vậy mà lại là Liên Hoa Bạo Kiếm.

Chỉ là ánh mắt gã nhìn về phía Lại Thiên, cùng với khóe miệng hơi nhếch lên kia, không hề che giấu mà toát ra một cỗ khí thế cao cao tại thượng thẩm thị cùng ngạo khí.

Lại Thiên đối với điều này làm như đã quá đỗi quen thuộc, đi thẳng đến ngồi xuống đối diện y, thần sắc bình tĩnh như chỉ đến đây uống một chén trà mà thôi.

Trác Vân Khải thấy vậy, nhấc ấm trà men xanh trên bàn lên, trước tiên rót đầy chén trà rỗng trước mặt mình, kế đó lại nhấc một chiếc chén rỗng sạch sẽ khác, cũng rót đầy trà trước mặt Lại Thiên.

Nhã gian chi nội, đàn hương lượn lờ.

Trác Vân Khải khẽ mỉm cười, cất tiếng trước: "Lại đạo hữu, rốt cuộc cũng đã tới."

Lại Thiên, thần sắc hắn vẫn bình tĩnh như nước.

Ánh mắt của hắn cuối cùng mới rơi xuống người Trác Vân Khải.

"Trác đạo hữu," Lại Thiên cất giọng bình thản, "Xem ra ngươi đã đột phá đến Luyện Khí trung kỳ, lợi hại có thừa. Nhàn thoại không cần nhiều lời, trước khi bàn đến chính sự, không biết Trác đạo hữu đã mang thứ tại hạ cần đến đây chưa?".

"Tất nhiên rồi," Trác Vân Khải lúc này mới chậm rãi nói, "Mười cỗ nhục thân của hạ giai linh thú Huyết Độc Thử, cùng với hai mươi con Huyết Linh Thạch Trùng còn sống. Mười cân Ngưu Cốt Quả và chín lượng Hoạt Huyết Liên. Những vật này xuất từ tư khố của Trường Minh Tiểu viện, tại hạ cũng phải tốn không ít công phu mới tìm được chủng loại mà đạo hữu yêu cầu. Bất quá, hàng thượng phẩm với thành sắc bực này, tổng cộng tính ngươi bốn viên linh thạch."

Lại Thiên nghe xong báo giá, lông mày khẽ nhíu lại.

"Bốn viên thì đắt quá," hắn lắc đầu, "Lúc trước tại hạ không hề yêu cầu phải có kèm nội đan, ba viên linh thạch là công đạo nhất."

Trác Vân Khải dường như đã liệu được hắn sẽ nói vậy, liền đáp khổ: "Nhân vật từng xông pha giang hồ phàm tục xem như có khác, tính toán thật là tinh tường. Thôi được, hôm nay Trác mỗ cứ xem như một viên linh thạch này, coi như là Trác mỗ mời ngươi uống trà vậy."