Thời Đại Mới (Phần 1: Đông Hoa Sơ Khởi Chí)

Chương 233: Sát cục sơ hiện



Ba tháng sau, tại một khu sơn lâm hẻo lánh cách Nhiếp phủ không xa.

Tiếng suối chảy róc rách liên miên bất tuyệt truyền lại bên tai.

Bên bờ một con suối nhỏ không tên, có một thân ảnh đang lẳng lặng đứng sừng sững, trên mình khoác một kiện đạo bào màu lam rộng thùng thình. Vành nón rộng trên đầu y đổ xuống một bóng râm dày đặc, hoàn toàn che khuất đi dung mạo. Thân hình người này vẫn bất động, dường như đang ngưng thần nhìn chăm chú vào dòng nước phía trước. Mà bên cạnh người này, lại có một gã nam tử mặc hắc bào khác, cũng dùng mũ trùm đầu để che khuất tướng mạo, hai tay đang khoanh trước ngực.

Trong rừng chỉ có tiếng gió thổi cùng tiếng nước chảy, hồi lâu sau, một giọng nói thanh lãnh không nghe ra chút cảm xúc nào mới từ dưới vành nón màu lam kia truyền ra.

"Hai tên kia... liệu có được hay không?"

Nam tử mặc hắc bào, chính là Lại Thiên, cũng không quay đầu, ánh mắt vẫn cứ dừng ở một phương hướng nào đó sâu trong rừng, một lát sau mới bình thản đáp lại: "Việc này khó mà nói trước được. Không biết bọn họ có từng giết người chưa nữa."

Nơi tầm mắt hai người vừa vặn liếc đến nơi khóe mắt, có hai bóng người đang tạo nên một trận xôn xao. Gã họ Hứa cùng với Trác Nghiêu, hai người này đang vì một gốc dược thảo phàm phẩm vừa tìm thấy bên bờ suối mà lăn lộn vật lộn trên mặt đất, cuốn lên cả một vùng bụi đất và lá khô.

"Hứa Bóc Lột, thứ này là lão tử nhìn thấy trước, mau giao ra đây!" Trác Nghiêu hung hăng lên tiếng nói, hai cánh tay đã ghì chặt lấy nách đối phương.

Hứa Tĩnh Phàm cũng không phải dạng vừa, liền phản bác lại: "Trác huynh thả tay ra trước đã! Thứ này rõ ràng là hai ta cùng thấy, nhưng là ta chộp được trước."

Mục kích cảnh này, cái đầu dưới mũ trùm của Lại Thiên khẽ lắc nhẹ một cái than khổ: "Thế nhưng hôn kỳ đã cận kề, bây giờ mà muốn vừa vặn tìm được hai tên Luyện Thể tầng mười khác, e rằng có chút gian nan."

"Quả thật là như thế." Người mặc lam bào cũng chính là Nhiếp Lưu Ly, nàng chỉ đáp, "Ngươi cứ lấy chút tài vật, đưa trước cho bọn chúng, coi như là vật tín. Nhưng số lượng không cần quá nhiều."

"Tại hạ đang có ý này." Lại Thiên trả lời.

Hắn nói xong, dường như định cất bước đi đến phía hai kẻ vẫn còn đang lăn lộn dưới đất, nhưng thân hình vừa động, lại đột ngột dừng lại, quay sang nhìn người mặc lam bào bên cạnh.

Nhiếp Lưu Ly tựa hồ phát giác ra động tác của hắn, liền hỏi: "Nhìn ta làm cái gì? Mau đi đi."

"Nhưng mà... lấy tài vật nào để cho bọn họ đây?"

Mi tâm của Nhiếp Lưu Ly khẽ động: "Tên Lại Thiên này, ngươi lại muốn tính toán với ta a?"

"Lại mỗ tuyệt không có ý này," Lại Thiên giải thích, "Chỉ là những thứ tại hạ mang theo bên người đúng là không ít, đa phần là vật phẩm linh tinh, e rằng đối với đám người này..."

Lời còn chưa dứt, một tiếng “Phầm!" trầm vang bỗng nhiên truyền đến.

Một luồng khí lãng lấy hai người kia làm trung tâm đột ngột bùng nổ, cuốn phăng đám lá khô cùng bụi đất trên mặt đất, thoáng chốc đã bao trùm lấy thân ảnh của Lại Thiên và Nhiếp Lưu Ly. Hiển nhiên, cuộc tranh đấu của hai gã này đã từ vật lộn tay chân đơn thuần mà biến thành động dụng cả linh lực.

"Hay cho tên Hứa Bóc Lột nhà ngươi, dám động thủ pháp lực với lão tử!" Trác Nghiêu một tay chỉ thẳng vào mũi đối phương, "Hôm nay mà không đánh cho ngươi nở hoa cái mông, thì chưa xong chuyện đâu."

"Trác huynh nói mạnh miệng sớm quá rồi, hắc hắc." Hứa phàm nhân cười lạnh một tràng.

Hai người thân hình nhoáng lên, đang định một lần nữa lao vào nhau, thì sự kiên nhẫn của Nhiếp Lưu Ly mặc lam bào tựa hồ đã hao hết: "Đủ rồi!"

Một tiếng quát khẽ vang lên, mang theo một cỗ uy chấn lấn át.

Đồng dạng với tiếng quát, Nhiếp Lưu Ly vẫn đứng nguyên tại chỗ, chỉ thuận tay phất nhẹ ống tay áo một cái. Tức thì, một luồng trọng áp vô hình lập tức giáng xuống. Hai gã Hứa, Trác đang định lao vào nhau bỗng dưng thân hình cứng đờ tại chỗ, chân tay tựa như bị đổ chì, không tài nào nhúc nhích nổi dù chỉ một phân.

Còn Lại Thiên đứng một bên, chỉ có thể âm thầm kêu khổ trong lòng.

Người mặc lam bào cất bước tiến lên, giọng nói dưới vành nón lạnh như băng sương: "Tâm tính các ngươi như vậy, còn bàn gì đến đại đạo. Náo loạn như vậy chỉ tổ làm hỏng đại sự của bản cung."

Hai gã Hứa, Trác lúc này kinh sợ, thân người bất giác co rúm lại một bên, cúi đầu lí nhí: "Tiền… tiền bối bớt giận..."

Lời vừa dứt, hai người vậy mà không hẹn mà cùng giơ tay lên, chỉ về phía đối phương, đồng thanh nói: "Hoàn toàn là lỗi của tên này!"

Nhìn hai ngón tay đang chỉ vào nhau, không khí quanh thân người Nhiếp Lưu Ly dường như lại lạnh thêm mấy phần. Nàng đột ngột quay sang Lại Thiên, chỉ buông ra mấy chữ.

"Người của ngươi đem đến. Chuyện này giao cho ngươi xử lý, ta đi trước một bước."

Dứt lời, thân hình nàng khẽ nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo bạch quang từ tại chỗ vọt thẳng lên trời, nhanh như chớp bay về phía Nhiếp phủ, trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.

Cỗ uy áp nặng nề trong rừng tức thì tiêu tán sạch sẽ.

Chỉ còn lại ba bóng người, lẳng lặng đứng tại chỗ. Lại Thiên nhìn bộ dạng hai tên tu sĩ mình vừa mới đem đến, nhất thời cũng khó nói nên lời.

Nhưng đồng dạng lúc đó, tại một nơi hẻo lánh tại phía đông của Trường Minh Thành, có một tòa tuần sứ dịch trạm đã sớm hoang phế, tiến sâu vào bên trong chính là một khu lâm viên vốn là nơi ít dấu chân người.

Tại nơi thâm sâu trong khu lâm viên này, chính là một gian tư trạch cũ nát, được một tầng cấm chế vô hình bao phủ, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.

"Soạt, soạt..."Tiếng kim loại ma sát đơn điệu cứ như vậy không ngừng truyền đến bên trong gian đấu thất.

Bên trong căn phòng, quang tuyến vô cùng ảm đạm, chỉ có một tia quang mang yếu ớt từ bên trên cấm chế thẩm thấu vào, miễn cưỡng chiếu rọi ra ba đạo thân ảnh.

Một người đang khoanh chân ngồi bệt trên mặt đất đầy tro bụi, trong tay đang cầm một khối linh thạch, vậy mà lấy đó để chậm rãi mài giũa một thanh đoản đao.

Một người khác thì dựa vào vách tường, thân hình ẩn vào trong bóng tối, cả người không nhúc nhích.

Người cuối cùng thì lại ngồi trên chiếc bàn gỗ cũ nát duy nhất trong phòng, bộ Tuần Sứ phục chế thức trên người y tại nơi này lại hiện ra vẻ không hợp nhau một cách dị thường.

Bề mặt cấm chế bỗng nhiên nổi lên một vòng gợn sóng nhàn nhạt tựa như mặt hồ nổi sóng.

Quang tuyến ảm đạm trong phòng cũng vì vậy mà lóe lên một chút.

Thanh âm "Soạt soạt" đột nhiên im bặt.

Người đang mài đoản đao liền dừng lại động tác trong tay. Sau khi thanh âm dao động của trận pháp kia tiêu thất.

Sau chừng vài hơi thở công phu, vòng gợn sóng kia đã một lần nữa bình ổn lại, không còn chút dị trạng nào nữa.

Vị tu sĩ thân mặc tuần sứ phục kia lúc này mới mở miệng nói, thanh âm cố ý hạ thấp xuống mấy phần: "Cốc Lương đạo hữu, sự tình đã chuẩn bị đến đâu rồi? Ba năm sau chính là Thương Diêu loạn đấu hội. Nếu bỏ lỡ lần này, chỉ sợ không biết phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể bức lão thành chủ Trường Minh thành kia hiện thân."

Cốc Lương đang ngồi trên mặt đất nghiêng tai lắng nghe một hồi, mới đem đoản đao thu vào trong vỏ, rồi mới chậm rãi mở miệng nói: "Chúc đạo hữu, cứ kiên nhẫn một chút đi. Ngươi cho rằng Thương Diêu đảo này là nơi có thể tùy tiện hành sự hay sao?" Y lời ấy vừa ra khỏi miệng, thì từ bên ngoài cấm chế liền có hai đạo thân ảnh thân mặc Tuần Sứ phục cấp thấp lướt qua.

Cốc Lương liếc mắt nhìn vị tuần sứ kia một cái, trong ngữ khí mang theo một tia trào phúng: "Bản thân ngươi đang khoác lên tấm y phục của chúng, lẽ nào trong lòng còn không rõ hay sao? Chỉ trong một canh giờ vừa rồi, đây đã là đội Tuần Sứ thứ ba đi qua rồi."

Nghe lời này, người vẫn luôn dựa vào vách tường không nói một lời lúc này rốt cục cũng đã có động tĩnh.

Hắn tiến về phía trước một bước, nửa bên khuôn mặt lộ ra dưới quang tuyến yếu ớt, miệng mũi bị một chiếc khăn bịt mặt màu đen che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Trước ngực y có ôm một thanh trường kiếm vỏ đen, thanh âm hiện lên: "Đệ tử Lam Ba Môn chúng ta muốn ẩn nấp tiến vào Thương Diêu đảo này vốn không phải là chuyện dễ dàng. Tuần sứ nơi này điều tra vô cùng nghiêm ngặt, nhất là tại một tòa đại thành như thế này."

Cốc Lương quay đầu, ánh mắt nhìn về phía gã bịt mặt này: "Trường Minh này quả thực có chút ý tứ. Chúc trưởng lão, vậy lần này nhân thủ chúng ta đầu nhập vào, tình hình như thế nào?"

Gã bịt mặt đáp lại: "Tốc chiến tốc thắng. Ba người chúng ta sẽ cùng với ba vị tu sĩ Kết Đan sơ kỳ khác liên thủ, phụ trách kiềm chế mấy gã hộ pháp tuần sứ cao giai bên cạnh lão thành chủ kia. Về phần những tu sĩ khác phụ trách thanh lý vòng ngoài, thì có hai mươi đệ tử Trúc Cơ kỳ giải quyết."

Cốc Lương hai hàng lông mày nhíu lại: "Chỉ có bấy nhiêu người thôi sao?

"Ý ngươi là gì? Đây đã không tính là ít." Gã bịt mặt giải thích một câu, "Mục đích của chúng ta lần này là hạ sát lão thành chủ kia, chứ không phải là đốt lửa toàn bộ Trường Minh thành."

Nói xong, hắn từ trong tay áo lấy ra một vật hình ống quyển, trải rộng ra trên mặt bàn. Phía trên dùng chu sa vẽ ra một tấm bản đồ phác thảo của Trường Minh thành. Tại một góc bản đồ, có một điểm tròn được nét mực khoanh lại, trông vô cùng bắt mắt.

"Mục tiêu chủ yếu của chúng ta, chính là lão già kia cùng với con Thủy Quy mà lão gia hỏa này nuôi dưỡng. Chỉ cần ưu tiên giải quyết con yêu thú kia, đám hộ pháp còn lại, liền không đủ gây lo ngại."

Cốc Lương gắt gao nhìn chằm chằm vào điểm hồng sắc trên địa đồ, trầm ngâm mở miệng nói: "Cách hành sự của Nhật Miện tam phái chúng ta quả thực có chút cổ quái. Đã hạ quyết tâm toàn lực công đả Hải Nam Quan, cớ sao lại phải phái bọn người chúng ta đến Thương Diêu đảo này, hành cái trò ám toán bất ngờ này? Sự tình lần này mà nói, mức độ hung hiểm so với việc loạn chiến trên sa trường còn cao hơn mấy phần."

Tuần sứ kia liền nói tiếp: "Người này chỉ là một trong những mục tiêu trọng yếu thôi. Tu vi của Trường Minh thành chủ tuy không tính là đỉnh tiêm, bất quá cũng chỉ là Kết Đan sơ kỳ, nhưng mưu lược cùng thủ đoạn quản hạt của lão lại tuyệt không tầm thường. Có lão trấn giữ ở đây, chiến tuyến phía nam của Đông Hoa quốc sẽ vững như thái sơn, Hải Nam Quan có thể toàn lực ứng đối với chủ lực của ba phái chúng ta. Một khi chiến sự kéo dài, sẽ đối với phe ta vô cùng bất lợi. Ngược lại, chỉ cần Thương Diêu đảo đại loạn, bản thổ Đông Hoa quốc tất nhiên sẽ phải phân chia lượng lớn nhân thủ đến đây để trấn áp. Đến lúc đó, áp lực ở chủ chiến trường phía đông nam của chúng ta tự nhiên sẽ giảm đi rất nhiều."

"Phía bắc không phải vẫn còn đám tông môn của Chu quốc đó sao?" Cốc Lương cất tiếng hỏi.

Gã bịt mặt lắc đầu: "Bắc Khải Môn là một khối xương cứng, không dễ gặm. Tác dụng của Chu quốc, chẳng qua là tạo thành áp lực ở biên giới phía bắc của Đông Hoa quốc mà thôi. Lần ám sát này, vô luận thành bại, đều sẽ châm ngòi cho chiến hỏa. Đại chiến Đông Hải, đã là việc không thể tránh khỏi."

Cốc Lương gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, quay sang nhìn tên Tuần Sứ: "Đồ vật đã mang đến rồi chứ?"

Tuần Sứ kia cổ tay khẽ lật, một tấm lệnh bài liền xuất hiện trong lòng bàn tay. Lệnh bài toàn thân trắng bạc, cầm vào băng lãnh, bề mặt điêu khắc một loại đồ án đóa hoa mười phần phức tạp.

"Thông quan lệnh bài, chỉ có thể dùng để trà trộn vào thương thuyền. Phải nhớ kỹ, trên thuyền không được vận chuyển pháp bảo, khí cụ với số lượng lớn, số người mỗi lần thông qua cũng không được quá nhiều. Nếu nóng lòng cầu thành, một khi bị Tuần Sứ phát giác, rước lấy kết cục toàn bộ đệ tử bị diệt, thì đừng nói là tại hạ chưa từng nhắc nhở."

Cốc Lương đưa tay nhận lấy lệnh bài, đặt trên đầu ngón tay khẽ mân mê, hắc hắc cười một tiếng: "Tại hạ biết rồi, Tuần Sứ đại nhân a. Ngươi ở trên đảo này mấy chục năm, cái phong thái này, ngược lại còn giống Tuần Sứ của Đông Hoa quốc hơn cả trưởng lão Lam Ba Môn của chúng ta nữa đấy."

Sắc mặt của tuần sứ kia trầm xuống: "Bớt lời thừa đi. Tập trung tinh lực, làm cho tốt chuyện được giao phó. Thương Diêu Loạn Đấu hội lần này, nhất định phải đem hai tên thành chủ kia một lưới bắt hết."

Cốc Lương thu liễm nụ cười, gật đầu, ngay sau đó từ trên mặt đất bật người đứng dậy, phủi phủi tro bụi trên áo bào: "Nếu đã như vậy, hai vị trưởng lão, tại hạ xin cáo từ."

Thanh đoản đao đã mài dũa sơ sài trong tay y, một đạo hàn quang chợt lóe lên, được thu vào trong vỏ.

Gã bịt mặt chỉ nói một chữ: "Hảo."

Tuần sứ thì không nói một lời, thân hình nhoáng lên một cái, liền dung nhập vào bóng tối nơi góc tường, không còn một chút thanh âm nào.

Cốc Lương đợi chừng mười hơi thở, xác nhận khí tức của đối phương đã đi xa, mới hướng về phía ngược lại, thân hình đồng dạng trở nên mơ hồ, rồi biến mất ngay rìa cấm chế.

Trong phòng chỉ còn lại một mình gã bịt mặt.

Hắn phất tay áo một cái, tấm bản đồ da thú trên bàn liền tự động cuộn lại, bay vào trong tay áo.

Hắn đứng yên tại chỗ một lát, sau đó, linh quang của tầng cấm chế bao phủ toàn bộ gian tư trạch bỗng lóe lên, hóa thành từng điểm linh quang li ti, rồi chậm rãi tiêu tán vào trong không trung.

Chỉ để lại một gian phá ốc không một bóng người, dường như chưa từng có ai đặt chân tới.