Nghĩ tới việc chàng phải vào sâu trong rừng, ta bèn làm nhiều một chút, để chàng mang theo, lúc đói thì có cái mà ăn.
"Nương tử, còn thịt mỡ hun khói không?"
"Còn."
"Vậy xào một đĩa thịt mỡ hun khói đi. Thịt mỡ ăn với màn thầu thì càng ngon."
Ta gật đầu với chàng.
Khi ngồi ăn sáng cùng nhau, gia gia và nãi nãi, Thạch Định cứ cắm cúi ăn, không ngẩng đầu lên, vô cùng tán thành tài nấu nướng của ta.
Ăn sáng xong Thạch Định muốn ra ngoài, ta liền gói màn thầu cho chàng.
"Ta sẽ về rất nhanh."
Sự "rất nhanh" của chàng, thật sự rất nhanh. Chỉ sau một canh giờ, chàng xách về một con gà rừng, một con chuột tre nặng vài cân.
"Ninh Nhi, lát nữa ta sẽ xử lý chúng sạch sẽ. Nàng xem, nên nấu món gì?"
Ta nhận ra rồi, lúc chỉ có ta và Thạch Định, chàng dính lấy ta mà gọi ‘nương tử’. Hễ có người là gọi ‘Ninh Nhi’. Bất kể gọi cách nào, với ta, đều là chuyện rất đỗi thân mật.
Ta vội vàng đun nước. Chàng g.i.ế.c gà, làm thịt chuột tre rất nhanh gọn.
"Tướng công, gà thì hầm canh, còn chuột tre kho được không?"
Chàng nghe vậy ngước mắt nhìn ta, cười gật đầu mạnh mẽ.
6.
Chàng còn kiếm về gừng tươi, táo đỏ, ớt cay, hành lá, một bó lớn đậu đũa, và hai quả bí đỏ to.
Lúc rời đi, chàng khẽ nói: "Nương tử, thịt chuột tre cho nhiều ớt vào ăn ngon lắm. Bữa trưa nàng nấu nhiều một chút, đợi ta về cùng ăn."
Gia gia cũng muốn theo đi săn. Lại có thêm hai nam tử khác đi cùng. Mỗi người tay cầm hai cái bánh màn thầu, vừa gặm vừa trêu chọc Thạch Định: "Đệ muội làm màn thầu thật không chê vào đâu được. Tiểu tử nhà đệ thật có phúc phần ăn uống."
"Đương nhiên rồi, nương tử của ta là nhất!"
"Chậc chậc chậc, tiểu tử nhà đệ thật khéo khoe khoang! Không biết lúc nhỏ ai tè dầm, khóc lóc nói sau này sẽ không lấy nương tử về nhà vậy?"
Giọng họ dần dần không vọng lại nữa, ta cũng quay vào dọn dẹp phòng.
Tuy nói là phòng tân hôn, nhưng cũng chưa từng được dọn dẹp tử tế. Cột giường, gầm giường đều là bụi, trong tủ chứa y phục chẳng có mấy bộ, góc kẹt cũng đầy bụi bặm. Trong ngăn kéo bàn tựa cửa sổ, bám một lớp bụi dày cộp.
Phòng mình ở, nhất định phải sạch sẽ, thoải mái. Ta vừa dọn vừa nghĩ, khi hồi môn xong quay trở về, sẽ dọn dẹp sạch sẽ phòng của gia gia và nãi nãi một phen. Cửa sổ cũng nên mở nhiều cho thông thoáng.
Nãi nãi nằm trên ghế dưới mái hiên, khẽ đung đưa, thỉnh thoảng ho hai tiếng, nhàn nhã tự tại. Bà ngoài việc thân thể không tốt, không có vẻ sầu khổ, cay nghiệt trên mặt của những phụ nhân dưới núi.
Bà ít lời, cũng không quản ta làm việc như thế nào.
Ta không chắc hai nam tử kia có ở lại ăn cơm không. Dù không ăn, bánh bao để dành ăn tối cũng rất tốt. Ta quyết định vào bếp lấy bột mì ủ bột, đậu đũa thịt mỡ cắt hạt lựu, xào lên để một bên cho nguội.
Bánh bao nhân đậu đũa thịt mỡ, rồi nấu một nồi cơm, hầm gà, kho chuột tre.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ăn một bữa thịnh soạn như vậy, ta cảm thấy hơi tội lỗi trong lòng.
Nhà gì mà ăn uống phong phú đến thế?
Nhưng nhìn khắp trong nhà, ngoài ta ra, họ đều cho rằng vốn nên ăn như vậy, ta cũng chỉ có thể nghiến răng mà làm.
Ăn uống no đủ, dưỡng thân thể cho tốt, không bệnh tật, sinh hài tử sớm mới là việc trên hết.
Giữa chừng ta bưng một lần nước nóng đun sôi cho nãi nãi, để bà nhuận họng.
Nãi nãi nhìn ta một lát, cười gật đầu: "Tốt."
Nhìn Mặt Trời di chuyển hướng, ta bắt đầu gói bánh bao. Hấp một nồi rồi mang hai cái qua cho nãi nãi.
"Nãi nãi, con làm bánh bao nhân đậu đũa thịt mỡ, Người ăn hai cái lót dạ trước đi ạ."
"Con lại lấy hai cái nữa đến, ngồi ăn cùng ta."
Ta vốn định nói không cần, nhưng bận rộn đến tận bây giờ, quả thực cũng đói rồi. Ta bèn mang ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh nãi nãi. Ta muốn nói gì đó, nhưng không biết mở lời thế nào, đành im lặng ăn bánh bao.
Vì quá ngon.
Bánh bao bột trắng, ở nhà mẹ đẻ ta chỉ có thể ăn vào dịp Tết.
Ăn xong bánh bao, ta liền đi hầm canh gà.
Trong lúc hầm canh gà, ta tiện thể sắp xếp vải vụn mà Thạch Định mang về. Vải rộng thì để dành vá y phục. Vải rộng vừa thì xếp chồng lên nhau, lấy hồ dán lại rồi làm đế giày.
Phải làm cho gia gia và nãi nãi, Thạch Định trước, lại phải tự làm cho mình hai đôi giày bông mặc mùa Đông. Có rất nhiều việc phải làm.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Áo bông mùa Đông, nương không cho ta mang đi, để lại cho hai muội muội. Vì vậy, ta phải chuẩn bị áo bông mùa Đông.
Không cần sờ túi cũng biết, ta không có một xu dính túi.
Đợi thêm chút nữa, Thạch Định sẽ có cách thôi.
Ta vừa mới bỏ chuột tre vào kho, cơm hầm trong chậu sành cũng vừa mới bắt đầu sủi bọt, thì Thạch Định họ đã về rồi.
Họ mang về hai con heo rừng rất lớn, và hai con gì đó mà ta chưa từng thấy qua. Thạch Định nói gọi là hoẵng tử.
Nhiều quá rồi.
"Cơm sắp được nấu xong rồi, rửa tay là có thể ăn."
Bước chân ta vào bếp nhẹ nhàng như bay.
Rửa tay xong, Thạch Định mỉm cười bước vào bếp. Vừa giúp ta nhóm lửa vừa nói: "Một con heo rừng chia cho Quý Ngưu ca và Thiết Đản ca, phần còn lại là của chúng ta."
"Heo rừng g.i.ế.c lấy thịt để ăn, còn hoẵng tử thì ngày mai mang đi bán. Đến lúc đó, trước tiên hồi môn, sau đó chúng ta đến trấn. Nương tử nàng thấy được không?"
Được, sao lại không được?
Lớn chừng này rồi, còn chưa từng đi trấn lần nào đấy!
Ta gật đầu mạnh mẽ.