Mà Lục Dục Thần khi nhìn thấy hai mươi cuộc gọi nhỡ kia thì nhíu mày lại.Mạch Trạch…Bên nước M, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?----Ba mươi phút sau, anh đã ngồi xe ra sân bay.
Anh đã nuốt lời không thể cùng cô ăn cơm tối.
Nghĩ đến tin tức Mạch Trạch thông báo qua điện thoại.Mắt anh tối lại, một tia hung ác hiện lên trong ánh mắt Ngón tay thon dài nắm chặt điênn thoại.Tiểu lạc của anh.Đường Tâm Lạc tỉnh lại cho rằng đầu tiên sẽ nhìn thấy anh.
Đêm qua bọn họ cùng ôm nhau ngủ.Tuy rằng vì bảo bảo nên không dây dưa suốt cả đêm.
Nhưng thân mật như vậy, triền miên như vậy, đây gần như là lần đầu tiên cô cảm nhận được hạn phúc.CHỉ là, đột nhiên tỉnh lại, bên người đã thấy hơi lạnh.“Ông xã…”Đường Tâm Lạc ngẩng đầu, mờ mịt nhìn xung quang.“Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa nhận được điện thoại đã đi nước M rồi.”Khi Lục Dục thần đi đã thông báo cho dì Trương.
BÀ cũng không biết Lục Dục thần đi nước M vì xảy ra chuyện gì.Bây giờ bà chỉ cười tủm tỉm nhìn Đường Tâm lạc, cảm thấy vui mừng cho cô cùng Lục Dục thần.
Thật tốt quá, lo lắng nhiều ngày như vậy, bây giờ thiếu gia cùng thiếu phu nhân cũng đã tốt.“Đi nước M?” Đường Tâm Lạc cảm thấy ngoài ý muốn, hôm qua vừa xảy ra chuyện hôm nay đã ra nước ngoài.
Nhưng mà nghĩ đến ngọt ngào của hai người tối hôm qua, trên mặt cô không khỏi hiện lên tia e lệ.
Lục Dục Thần sợ cô tỉnh không nhìn thấy anh sẽ lo lắng nên mới bảo dì Trương vào trong này a.
Đường Tâm Lạc kéo chăn lên, ngượng ngùng che lại những dấu vết Lục Dục Thần để lại trên người cô.