Ta bước nhanh tới: "Đào đại nhân? Sao lại là ông ấy?"
Kỳ Nghiên nói: "Bên cạnh thi thể ông ấy, đang để hồ sơ của hơn trăm vụ án thiếu nữ mất tích nhiều năm qua."
"Ngày thường ông ấy chỉ hỗ trợ xử lý chính vụ, sao lại vô cớ dính vào..."
Lời ta đột ngột dừng lại, thân thể khẽ run lên vì tâm trạng kích động.
Đúng rồi, đúng rồi… Nhiều năm qua, nữ tử mất tích vô số, sao lại không ai đến nha môn tố cáo! Là Đào An… Trong chuỗi mắt xích bẩn thỉu này, Đào An cũng là một trong những mắt xích ấy!
"Nhưng Lăng Du đã rời khỏi kinh thành, chẳng lẽ... hắn không phải hung thủ!"
Ta nhanh chóng kiểm tra thi thể Đào An, trong lòng lại không yên. Trên người ông ta chỉ có một vết cắt ở cổ, nhưng vết thương này cùng với vết thương trên cổ Triệu Thanh Trực năm xưa... y hệt nhau.
Sắc mặt Kỳ Nghiên không tốt: "A Tử, cô có chuyện giấu ta."
Hắn ném bản ghi chép khám nghiệm tử thi của Lăng Tang trước mặt ta: "Giống Nghiêm Hưng, mũi chân hướng về cửa…”
"Năm xưa, muội muội của Lăng Du là Lăng Tang, thật sự là tự sát sao?"
Ta cứng đờ. Kỳ Nghiên đỡ lấy vai ta, nhìn thẳng vào ta khiến ta không thể trốn tránh: "Trả lời ta, A Tử."
Toàn thân ta run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, lắp bắp:
"Không…”
"Nàng không phải tự sát."
Nếu như lúc treo lên còn sống, vậy thì khi chết, ngón chân phải buông thõng xuống đất vì mất sức. Nhưng thi thể của nàng, ngón chân lại hướng về phía cửa, có nghĩa là nàng giống như Nghiêm Hưng...
Là bị treo lên sau khi chết.
"Là a tỷ ta... đã hại chết nàng."
28
Năm ta mười bốn tuổi, tỷ tỷ ta chọn nữ tử câu dẫn dâm tặc để trừ khử.
"Lăng Tang được chọn, nàng tình nguyện.”
"Nhưng khi ta gặp lại nàng, nàng đã treo trên xà nhà."
Tưởng chừng là tự sát nhưng chúng ta liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối.
"Mũi chân nàng hướng về phía cửa, lúc chết đã không còn trinh tiết, thậm chí kẻ xâm hại có lẽ không chỉ có một người.”
"Nhưng không hiểu vì sao, phụ thân ta lại một mực khẳng định là Lăng Tang tự sát, bảo chúng ta tuyệt đối không được tiết lộ nửa lời.”
"Ta nghe lời phụ thân, nhưng a tỷ không phục, nàng bị phụ thân đánh cho thừa sống thiếu chết, lại nói chuyện suốt đêm mới chịu thỏa hiệp."
Lúc đó, người nhà họ Lăng cảm nhận được điều gì đó mờ ám trong thái độ của a tỷ, nhận thấy cái chết của Lăng Tang có điều kỳ lạ, còn đến tìm Nghiêm Hưng, cuối cùng cũng không có kết quả.
"Sau này phụ thân qua đời, tỷ tỷ không còn khám nghiệm tử thi nữa, ngày ngày không rõ tung tích, cho đến một năm trước vô cớ rời nhà."
Ta quỳ trước mặt Kỳ Nghiên, trình bày rõ nội tình, cuối cùng chậm rãi nói:
"Vết cắt ở cổ Triệu Thanh Trực cùng với thông phán phủ Khai Phong Đào An, đều giống với thủ pháp của tỷ tỷ ta.”
"Ta lo lắng vì vậy mà đại nhân không cho ta tham gia vụ án này nên mới chậm trễ chưa bẩm báo."
Kỳ Nghiên ngẩn người, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt dường như chưa từng quen biết ta.
"Lăng Tang vô tình bị cuốn vào vụ án ám xá, chịu nhục mà chết.”
"Mà vì báo thù cho nàng, a tỷ của cô mới liên tiếp gây ra những vụ án giết người này?"
"Cho nên lúc đó cô mới nói, vị Vu bá kia của cô tuyệt đối không phải là hung thủ.”
"Là vì cô biết, hung thủ cao năm thước ba tấc là một nữ tử?"
Ta nhắm mắt lại: "Đúng."
"Khương Tử!"
Trong lời nói của Kỳ Nghiên mang theo giận dữ, ta vội vàng dập đầu: "Tiện dân biết tội, nguyện chịu trách phạt."
Kỳ Nghiên hung hăng quay lưng lại, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Ra ngoài!"
"Ta sẽ điều lại pháp y đến, che giấu việc kiểm tra thi thể, đợi sau khi vụ án này kết thúc, ta sẽ xử trí theo pháp luật!"
Ta nghẹn ngào: "Khương Tử tự biết tội không thể tha, chỉ cầu xin đại nhân, nếu tìm được a tỷ Khương Nha của ta, cho ta nhìn nàng một lần thôi.”
"Trước khi rời nhà, a tỷ từng nói ta cũng là tội nhân, rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ giết chết ta."
Lúc trước nói dối cùng phụ thân ta đã biết, cuối cùng thì ta và nàng cũng sẽ đi đến bước đường ngươi chết ta sống. Mỗi ngày ta đều nơm nớp lo sợ chờ đợi.
"Nàng đối với ta, chưa từng nuốt lời."
Nắm tay Kỳ Nghiên siết chặt, ánh mắt trầm xuống, hồi lâu mới mở miệng.
"Mấy ngày này, cô tạm trú ở phủ nha."
Ta ngẩn người, trong lòng đột nhiên run lên, chậm rãi nở nụ cười khổ: "Đại nhân, vì sao lại tốt với ta như vậy."
Đã rất lâu rồi không có người tốt với ta như vậy mà không cần hồi báo.
29
Thời hạn một tháng đã vượt qua hơn hai mươi ngày. Trong thời gian đó, Mộc Bạch còn từng bị tập kích vào ban đêm. May mà hắn đã phòng bị trước, chỉ bị thương nhẹ, còn bắt sống được một người.
Buộc tay chân phòng ngừa tự sát, vốn muốn đợi Kỳ Nghiên đến thẩm vấn, nào ngờ đợi Kỳ Nghiên đến xem, người kia lại chết trong ngục của phủ Khai Phong.
Cảm giác cấp bách đè nặng khiến người ta gần như không thở nổi, Kỳ Nghiên canh giữ ở phủ nha, ngày đêm điều tra án. Vụ án được lần lượt xâu chuỗi lại, toàn cảnh vụ án dần dần hiện rõ.
Vụ án này liên quan rất sâu rộng. Trong năm nạn nhân trước đó, ngoài chuỗi tội phạm ra, thân phận khách làng chơi của Triệu Thanh Trực lại có vẻ quá đường đột, đnags nghi.
"Vụ án bắt cóc giết hại nữ tử, quan viên hành sự chức vị thấp kém, sau lưng nhất định có quyền thần che chở.”
"Theo lời Triệu Uyển, nàng đã báo cáo hành vi quấy rối của Triệu Thanh Trực cho chủ mẫu và Triệu Quyền.”
"Không lâu sau đó, Triệu Thanh Trực đã tìm được cái gọi là thú vui khác.”
"Khả năng cao nhất dẫn đến việc này, chính là Triệu Quyền có ý định che giấu chuyện xấu trong nhà."